Chương 31
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
"Bốp!"
Phí Bán Thanh bỗng đánh cái bốp lên đầu Diệp Quân: "Ngươi đang nghĩ thứ quái quỷ gì vậy?"
Diệp Quân ngơ người, lấy làm lạ hỏi: "Không... không phải là song tu sao ạ?"
Phí Bán Thanh trừng mắt với Diệp Quân, sau đó bà ấy xé y phục của hắn. Lúc này trước ngực Diệp Quân có một quyền ấn màu đỏ thẫm, quyền ấn lan ra bốn phía, da thịt đều đã nứt cả.
Phí Bán Thanh lấy ra một chiếc bình bạch ngọc, sau đó mở nó ra. Tiếp đó, bà ấy nhẹ nhàng đổ lên quyền ấn đó, chẳng mấy chốc, chất lỏng màu xanh sẫm chậm rãi nhỏ lên ngực Diệp Quân.
Mát lạnh sảng khoái!
Đó là cảm giác của Diệp Quân!
Hắn cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Cũng phải, chút thương tích này sao có thể dùng cách song tu để chữa trị được cơ chứ?
Phí Bán Thanh trừng mắt nhìn Diệp Quân: "Huyền Hoả Quyền của hắn vẫn chưa đạt đến mức thành thục, nếu không quyền này có thể đánh xuyên cơ thể của ngươi, sau đó thiêu trụi ngũ tạng của ngươi thành tro bụi".
Nói rồi bà ấy dừng lại một chút, lại nói: "Sao lại bất chấp tính mạng để đánh như vậy?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi mới trả lời: "Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, đó là cách trực tiếp đơn giản nhất. Thứ hai, mới bắt đầu hắn khinh thường ta, thế nên lúc đó ta dùng cách này chắc chắn có thể thành công, ta bị thương, hắn chết!"
Phí Bán Thanh im lặng.
Diệp Quân bỗng thấy hơi thất vọng: "Vốn muốn giết chết Nam Huyền kia, đáng tiếc thật!"
Phí Bán Thanh khẽ an ủi: "Thiếu gì cơ hội!"
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh: "Thư viện không cấm nội đấu sao?"
Phí Bán Thanh lắc đầu: "Nếu cấm nội đấu thì đồng nghĩa với tự phế võ công rồi! Đương nhiên, nội đấu này phải có chuẩn mực, nếu quá đáng thì đương nhiên bọn ta sẽ ngăn cản. Lần này, hắn lập kế để Tôn Hùng tới tìm ngươi, hắn làm rất gọn gàng, không để lộ kẽ hở nào, chỉ trách đầu óc tên Tôn Hùng kia quá ngây thơ!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi nói: "Trị thương cho tốt rồi hãy tu luyện!"
Nói rồi bà ấy đứng dậy, như nhớ ra điều gì, bà ấy đột nhiên đá vào eo Diệp Quân: "Đầu óc đừng suy nghĩ mấy thứ linh ta linh tinh, ta là đạo sư của ngươi, hiểu chưa?"
Nói rồi, bà ấy quay người rời đi.
Diệp Quân hơi xấu hổ.
Hắn nghĩ lung tung rồi!
Không nghĩ thêm nhiều, Diệp Quân ngồi dậy, hắn nhìn sơ qua phần ngực của mình, lúc này thương tích đã đỡ hơn rất nhiều. Điều này chứng minh rằng thuốc trị thương mà Phí Bán Thanh cho hắn không phải hạng xoàng!
Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó lấy quyển công pháp cấp Thiên kia ra. Hắn vừa mở ra, quyển công pháp cấp Thiên kia đã hoá thành một tia sáng chui vào đầu hắn!
Một chốc sau, Diệp Quân bắt đầu vận chuyển công pháp đó, rất nhanh, linh khí xung quanh lập tức chảy về phía hắn!
Cảm nhận được điều này, Diệp Quân chợt nở nụ cười.
Công pháp cấp Thiên này đỉnh thật!
Với tốc độ này, chưa đến một tháng hắn đã đột phá cảnh giới Thông U rồi.
Tựa như nhớ ra điều gì, Diệp Quân đột nhiên hỏi: "Tháp gia, ngươi thấy thiên phú của ta thế nào?"
Tiểu Tháp thản nhiên trả lời: "Chẳng ra sao!"
Diệp Quân ngớ người.
Tiểu Tháp nói: "Ở một nơi rất xa, có người mới lên mười đã đạt được Đế Cảnh trong truyền thuyết, bằng với hàng trăm con yêu thú cấp Đế!"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân dao động: "Xem ra ta đang là ếch ngồi đáy giếng rồi! Phải cố gắng thêm!"
Nói rồi hắn không nói thêm gì, bắt đầu chuyên tâm tu luyện!
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn kia đột nhiên vang lên: "Thiên phú của hắn... thật sự rất cao rồi mà!"
Tiểu Tháp bình tĩnh trả lời: "Cha hắn năm xưa làm sao mà sa đoạ? Chính là vì quá tự cao! Ngươi muốn hắn cũng tự cao vậy sao?"
Giọng nói bí ẩn kia im lặng.
Tiểu Tháp nói: "Thế giới này tuyệt đối không được xuất hiện thêm một Kháo Sơn Vương thứ hai!"
Giọng nói bí ẩn đáp: "Đúng vậy!"
...
Ở bên khác.
Một già một trẻ đứng trên một đỉnh núi.
Chính là Tiêu Các và Nam Huyền.
Tiêu Các nhìn Nam Huyền, không nói gì.
Nam Huyền cũng trầm mặc không lên tiếng.
Một lúc sau, Tiêu Các đột nhiên nói: "Hắn dám khiêu chiến con trong lúc đang bị thương, chỉ có một cách giải thích cho việc này, chính là hắn nắm chắc sẽ giết được con!"
Nam Huyền bình tĩnh trả lời: "Con cũng nắm chắc sẽ giết được hắn!"
Tiêu Các nói: "Con có thể đánh bại Tôn Hùng trong thời gian ngắn như thế không?"
Nam Huyền trầm lặng.
Tiêu Các khẽ lắc đầu: "Chuyện ở dãy núi Nam Sơn, ta cũng đã nghe rồi! Con muốn báo thù, không có gì sai, nhưng con đã quá vội vàng! Hơn nữa, lần này con không những để lộ bản thân mà còn rước thêm một kẻ thù là Tôn Hùng cho mình. Hầy!"
Tay phải Nam Huyền từ từ siết chặt, không nói gì.
Tiêu Các bỗng dưng xoè tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Nam Huyền.
Hắn ta kinh ngạc: "Đây là?”
Tiêu Các bình thản nói: "Mở ra!"
Nam Huyền mở ra, một giây sau, sắc mặt hắn bỗng thay đổi: "Huyền kỹ cấp Thiên!"
Tiêu Các gật đầu.
Nam Huyền lập tức gập người bái Tiêu Các: "Học trò cảm tạ sư phụ!"
Tiêu Các nói: "Ta đưa con đến một nơi để tu luyện!"
Nói rồi ông ta đưa Nam Huyền biến mất.
...
Trong điện.
"Diệp Quân!"
Tiếng gọi bên ngoài điện khiến Diệp Quân bừng tỉnh!
Diệp Quân quay đầu nhìn, thấy một cô gái đang đứng ngoài kia cười với hắn!
Cô gái mặc váy liền màu đen, gương mặt đẹp như tranh vẽ, duyên dáng yêu kiều, hai tay chắp sau lưng, có phần hoạt bát.
Nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân vội đứng lên, sau đó đi về phía cô gái. Lúc tới gần cô gái, hắn không kiêng dè gì, khẽ ôm cô ấy, cười nói: "Nam tỷ!"
Diệp Nam!
Con gái của Diệp Tiêu!
Diệp Nam trừng mắt với Diệp Quân: "Sao đến cũng lâu rồi mà đệ cũng không tới tìm ta vậy!"
Diệp Quân cười nịnh: "Đệ sai rồi mà!"
Phí Bán Thanh bỗng đánh cái bốp lên đầu Diệp Quân: "Ngươi đang nghĩ thứ quái quỷ gì vậy?"
Diệp Quân ngơ người, lấy làm lạ hỏi: "Không... không phải là song tu sao ạ?"
Phí Bán Thanh trừng mắt với Diệp Quân, sau đó bà ấy xé y phục của hắn. Lúc này trước ngực Diệp Quân có một quyền ấn màu đỏ thẫm, quyền ấn lan ra bốn phía, da thịt đều đã nứt cả.
Phí Bán Thanh lấy ra một chiếc bình bạch ngọc, sau đó mở nó ra. Tiếp đó, bà ấy nhẹ nhàng đổ lên quyền ấn đó, chẳng mấy chốc, chất lỏng màu xanh sẫm chậm rãi nhỏ lên ngực Diệp Quân.
Mát lạnh sảng khoái!
Đó là cảm giác của Diệp Quân!
Hắn cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Cũng phải, chút thương tích này sao có thể dùng cách song tu để chữa trị được cơ chứ?
Phí Bán Thanh trừng mắt nhìn Diệp Quân: "Huyền Hoả Quyền của hắn vẫn chưa đạt đến mức thành thục, nếu không quyền này có thể đánh xuyên cơ thể của ngươi, sau đó thiêu trụi ngũ tạng của ngươi thành tro bụi".
Nói rồi bà ấy dừng lại một chút, lại nói: "Sao lại bất chấp tính mạng để đánh như vậy?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi mới trả lời: "Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, đó là cách trực tiếp đơn giản nhất. Thứ hai, mới bắt đầu hắn khinh thường ta, thế nên lúc đó ta dùng cách này chắc chắn có thể thành công, ta bị thương, hắn chết!"
Phí Bán Thanh im lặng.
Diệp Quân bỗng thấy hơi thất vọng: "Vốn muốn giết chết Nam Huyền kia, đáng tiếc thật!"
Phí Bán Thanh khẽ an ủi: "Thiếu gì cơ hội!"
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh: "Thư viện không cấm nội đấu sao?"
Phí Bán Thanh lắc đầu: "Nếu cấm nội đấu thì đồng nghĩa với tự phế võ công rồi! Đương nhiên, nội đấu này phải có chuẩn mực, nếu quá đáng thì đương nhiên bọn ta sẽ ngăn cản. Lần này, hắn lập kế để Tôn Hùng tới tìm ngươi, hắn làm rất gọn gàng, không để lộ kẽ hở nào, chỉ trách đầu óc tên Tôn Hùng kia quá ngây thơ!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi!"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi nói: "Trị thương cho tốt rồi hãy tu luyện!"
Nói rồi bà ấy đứng dậy, như nhớ ra điều gì, bà ấy đột nhiên đá vào eo Diệp Quân: "Đầu óc đừng suy nghĩ mấy thứ linh ta linh tinh, ta là đạo sư của ngươi, hiểu chưa?"
Nói rồi, bà ấy quay người rời đi.
Diệp Quân hơi xấu hổ.
Hắn nghĩ lung tung rồi!
Không nghĩ thêm nhiều, Diệp Quân ngồi dậy, hắn nhìn sơ qua phần ngực của mình, lúc này thương tích đã đỡ hơn rất nhiều. Điều này chứng minh rằng thuốc trị thương mà Phí Bán Thanh cho hắn không phải hạng xoàng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó lấy quyển công pháp cấp Thiên kia ra. Hắn vừa mở ra, quyển công pháp cấp Thiên kia đã hoá thành một tia sáng chui vào đầu hắn!
Một chốc sau, Diệp Quân bắt đầu vận chuyển công pháp đó, rất nhanh, linh khí xung quanh lập tức chảy về phía hắn!
Cảm nhận được điều này, Diệp Quân chợt nở nụ cười.
Công pháp cấp Thiên này đỉnh thật!
Với tốc độ này, chưa đến một tháng hắn đã đột phá cảnh giới Thông U rồi.
Tựa như nhớ ra điều gì, Diệp Quân đột nhiên hỏi: "Tháp gia, ngươi thấy thiên phú của ta thế nào?"
Tiểu Tháp thản nhiên trả lời: "Chẳng ra sao!"
Diệp Quân ngớ người.
Tiểu Tháp nói: "Ở một nơi rất xa, có người mới lên mười đã đạt được Đế Cảnh trong truyền thuyết, bằng với hàng trăm con yêu thú cấp Đế!"
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân dao động: "Xem ra ta đang là ếch ngồi đáy giếng rồi! Phải cố gắng thêm!"
Nói rồi hắn không nói thêm gì, bắt đầu chuyên tâm tu luyện!
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn kia đột nhiên vang lên: "Thiên phú của hắn... thật sự rất cao rồi mà!"
Tiểu Tháp bình tĩnh trả lời: "Cha hắn năm xưa làm sao mà sa đoạ? Chính là vì quá tự cao! Ngươi muốn hắn cũng tự cao vậy sao?"
Giọng nói bí ẩn kia im lặng.
Tiểu Tháp nói: "Thế giới này tuyệt đối không được xuất hiện thêm một Kháo Sơn Vương thứ hai!"
Giọng nói bí ẩn đáp: "Đúng vậy!"
...
Ở bên khác.
Một già một trẻ đứng trên một đỉnh núi.
Chính là Tiêu Các và Nam Huyền.
Tiêu Các nhìn Nam Huyền, không nói gì.
Nam Huyền cũng trầm mặc không lên tiếng.
Một lúc sau, Tiêu Các đột nhiên nói: "Hắn dám khiêu chiến con trong lúc đang bị thương, chỉ có một cách giải thích cho việc này, chính là hắn nắm chắc sẽ giết được con!"
Nam Huyền bình tĩnh trả lời: "Con cũng nắm chắc sẽ giết được hắn!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Các nói: "Con có thể đánh bại Tôn Hùng trong thời gian ngắn như thế không?"
Nam Huyền trầm lặng.
Tiêu Các khẽ lắc đầu: "Chuyện ở dãy núi Nam Sơn, ta cũng đã nghe rồi! Con muốn báo thù, không có gì sai, nhưng con đã quá vội vàng! Hơn nữa, lần này con không những để lộ bản thân mà còn rước thêm một kẻ thù là Tôn Hùng cho mình. Hầy!"
Tay phải Nam Huyền từ từ siết chặt, không nói gì.
Tiêu Các bỗng dưng xoè tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Nam Huyền.
Hắn ta kinh ngạc: "Đây là?”
Tiêu Các bình thản nói: "Mở ra!"
Nam Huyền mở ra, một giây sau, sắc mặt hắn bỗng thay đổi: "Huyền kỹ cấp Thiên!"
Tiêu Các gật đầu.
Nam Huyền lập tức gập người bái Tiêu Các: "Học trò cảm tạ sư phụ!"
Tiêu Các nói: "Ta đưa con đến một nơi để tu luyện!"
Nói rồi ông ta đưa Nam Huyền biến mất.
...
Trong điện.
"Diệp Quân!"
Tiếng gọi bên ngoài điện khiến Diệp Quân bừng tỉnh!
Diệp Quân quay đầu nhìn, thấy một cô gái đang đứng ngoài kia cười với hắn!
Cô gái mặc váy liền màu đen, gương mặt đẹp như tranh vẽ, duyên dáng yêu kiều, hai tay chắp sau lưng, có phần hoạt bát.
Nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân vội đứng lên, sau đó đi về phía cô gái. Lúc tới gần cô gái, hắn không kiêng dè gì, khẽ ôm cô ấy, cười nói: "Nam tỷ!"
Diệp Nam!
Con gái của Diệp Tiêu!
Diệp Nam trừng mắt với Diệp Quân: "Sao đến cũng lâu rồi mà đệ cũng không tới tìm ta vậy!"
Diệp Quân cười nịnh: "Đệ sai rồi mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro