Chương 3146
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 3146
Mọi người: .“..”
Diệp Quân nghe Ngao Dư An nói vậy thì ngẩn ra một thoáng rồi cười phá lên.
Các tộc nhân tộc Thiên Long còn lại cũng bật cười.
Ngao Thiên Thiên khẽ mỉm cười, xoa đầu Ngao Dư An đầy cưng chiều.
Quan hệ giữa cô và Ngao Dư An trước kia vốn đã thân thiết, có thể nói là như hình với bóng. Về sau cô ấy bắt đầu tiếp quản công việc từ gia tộc nên cả hai không còn gặp nhau thường xuyên như trước đó, nhưng tình cảm vẫn thắm thiết như xưa.
Bỗng Diệp Quân vươn tay, gọi cả nghìn chiếc nhẫn xuất hiện, bay đến trước mặt mỗi tộc nhân tộc Thiên Long.
Bên trong mỗi chiếc nhẫn đều là mười Tổ Nguyên!
Toàn tộc tộc Thiên Long sôi trào trước khi bùng nổ trong tiếng hoang hô: “Thiếu chủ!!!”
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân với ánh mắt dịu dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm xuống.
Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên ngồi sóng vai nhau trên bậc thềm trong viện. Nàng tựa vào vai chàng, ngẩng đầu nhìn không trung, khẽ nói: “Lúc bé muội rất thích ngồi ở đây ngắm nhìn trời sao vô tận”.
Diệp Quân cười cười hỏi lại: “Vì sao?”
Ngao Thiên Thiên: “Có lẽ là thích cảm giác yên tĩnh này”.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sâu thẳm.
Ngao Thiên Thiên bỗng hỏi: “Huynh nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
Diệp Quân gật đầu: “Nhớ, lúc ấy ta đến Thanh Châu để thưa kiện…”
Hắn không khỏi bật cười với một cái lắc đầu, nhưng rồi nụ cười chợt tắt khi nghĩ đến một người…
Ở thư viện Thương Lan, đã có một người con gái… suýt nữa đã sinh cho hắn một đứa con…
Ngao Thiên Thiên bỗng nói: “Khi ấy muội đi tìm huynh là để báo thù”.
Diệp Quân cười lên: “Vậy sao tự dưng lại đổi ý?”
Ngao Thiên Thiên cong môi: “Chắc vì huynh đẹp trai”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quân tự dưng cạn lời.
Đẹp trai à?
Hắn không để tâm lắm, dù sao thì một thằng đàn ông vẫn nên dựa vào sức mạnh hơn.
Nhưng nhan sắc của phụ nữ thì hắn để ý nhé…
Ngao Thiên Thiên cười nói: “Huynh biết không, lúc ấy ta nghe tin huynh đến Thanh Châu cáo trạng với vua thì bội phục vô cùng. Bởi nhà họ An là một con quái vật khổng lồ, chỉ một kiếm tu cỏn con như huynh làm sao khiến nó rung chuyển được? Nhưng huynh vẫn đi làm…”
Nhà họ An?
Diệp Quân mỉm cười: “Thật ra khi ấy ta cũng không nắm chắc phần thắng, tất cả chỉ là đánh cược một phen, cũng không còn lựa chọn nào khác”.
Hắn thần cảm khái trong lòng.
Bởi nếu hắn không phải con trai của cha hắn, nếu không có Tháp gia bảo vệ, thì hắn hoàn toàn không thể đặt chân đến Thanh Châu.
Nói cách khác, hắn thắng được nhà họ An vì chống lưng của hắn mạnh hơn.
Nếu là một người nào khác, e rằng đã sớm chết mất xác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro