Chương 3160
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 3160
Phải biết rằng ví dụ của nhà họ An vẫn còn đó.
Nhà họ An năm đó lớn mạnh đến mức nào?
Diệp Quân chợt nói: “Tộc trưởng, Diệp Khải đệ đâu ạ?”
Diệp Tiêu cười đáp: “Trước đó thằng bé có gửi tin về, nói là đi cùng chủ nhân bút Đại Đạo đến chỗ nào đó tu luyện”.
Diệp Quân sửng sốt: “Chủ nhân bút Đại Đạo?”
Diệp Tiêu gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân im lặng.
Lúc trước sau khi rời khỏi Tuế Nguyệt trường hà, hắn vẫn chưa gặp lại người này, không ngờ ông ta lại đi tìm Diệp Khải đệ.
Ông ta muốn làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không cảm thấy chủ nhân bút Đại Đạo sẽ hại Diệp Khải, chỉ thấy tò mò mà thôi.
Diệp Tiêu chợt nói: “Con đi nghỉ ngơi trước đi, sáng ngày mai phải đi gặp mấy đứa nhóc trong nhà, vì biết con về nên một vài con cháu của nhà họ Diệp ở thư viện đều đã chạy về rồi…”
Diệp Quân cười đáp: “Được”.
Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi.
Một trưởng lão vội nói: “Tiểu Quân, để ta dẫn cậu đi…”
Diệp Quân cười to: “Nhị trưởng lão, đây là nhà ta mà, có nhắm mắt lại vẫn có thể đi được”.
Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nhị trưởng lão và mấy trưởng lão khác của nhà họ Diệp đều cười to.
Sau khi Diệp Quân đi rồi, Nhị trưởng lão hơi cảm thán: “Nhà họ Diệp của chúng ta có Tiểu Quân và Diệp Khải thật sự là phúc ba đời”.
Nhà họ Diệp bây giờ cũng giống như nhà Nạp Lan, dù thực lực tổng thể không phải đứng đầu, nhưng chắc chắn không có ai trong vũ trụ Quan Huyên dám coi thường.
Lúc này, một trưởng lão đột nhiên nói: “Không phải phúc ba đời, phải nói là nhờ Tộc trưởng năm đó sáng suốt, nếu năm đó Tộc trưởng nhẫn tâm thì sao nhà họ Diệp có thể có địa vị như ngày hôm nay được?”
Các trưởng lão khác cũng đồng loạt gật đầu tỏ vẻ tán thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm đó tu vi của Diệp Quân không còn, có không ít trưởng lão tán thành phế truất chức vị Thế tử của hắn, nếu không vì Diệp Tiêu ra sức ngăn cản thì nhà họ Diệp sao có thể có được huy hoàng như hôm nay được?
Diệp Tiêu lắc đầu: “Làm việc làm người không thẹn với lương tâm là được rồi.
…
Diệp Quân quay về viện của mình, trạch viện rất sạch sẽ, rõ ràng là có người quét dọn thường xuyên.
Vẫn là cảm giác trước đây!
Diệp Quân ngồi xuống thềm đá, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mỉm cười nói: “Tháp gia, chúng ta đã bắt đầu từ nơi này đấy”.
Dưới bầu trời sao, Diệp Quân nằm lẳng lặng trên thềm đá, ngẩng đầu nhìn lên tinh không vô tận.
Lúc này, suy nghĩ của hắn quay về năm đó.
Năm đó tu vi biến mất một cách khó hiểu khiến hắn vô cùng sợ hãi, vội vàng đi thoái vị và từ hôn…
Nghĩ đến đây, Diệp Quân không nhịn được bật cười, khi đó hắn thật sự đã sợ chết khiếp, sợ bị nhằm vào, cho nên vội vã muốn phát triển tầm thường một khoảng thời gian.
Tiểu Tháp chợt cảm thán: “Năm đó ngươi còn khá biết điều, bây giờ thì ngày càng không nghiêm chỉnh rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro