Chương 3198
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 3198
Phía xa, kiếm ý của Diệp Quân lại bị lôi uy phá hủy, điều này khiến hắn trở nên hơi cáu kỉnh.
Nhưng ngay sau đó, hắn cố gắng bình tĩnh lại, nhìn từ góc độ khác, lôi uy ở đây chẳng phải là cơ hội cho hắn sao?
Cơ hội!
Đây là cơ hội tốt để tu luyện kiếm ý và bản thân.
Nghĩ vậy, Diệp Quân bình tĩnh lại, hắn không tùy ý phóng kiếm ý nữa mà bắt đầu nghiên cứu lôi uy này.
Thấy vậy, Từ Chân khẽ nhếch môi cười.
Từ Nhu cũng hơi bất ngờ, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ hắn đã trưởng thành hơn trước rồi”.
Từ Chân khẽ gật đầu: “Trải nghiệm nhiều rồi ắt sẽ trưởng thành”.
Từ Nhu quay sang nhìn Từ Chân: “Chân tỷ, ta luôn có một câu hỏi, tại sao tỷ lại thích hắn…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phụ nữ luôn thích người mạnh mẽ hơn mình.
Mà thực lực ban đầu của Diệp Quân lại thua xa Từ Chân.
Từ Chân hỏi ngược lại: “Vậy tại sao lúc đầu muội lại thích cậu ta?”
Từ Nhu cười nói: “Ta hỏi trước, tỷ phải trả lời ta trước”.
Từ Chân lắc đầu cười: “Ta luôn cảm thấy sự phù hợp giữa nam nữ rất đơn giản, không cần nghĩ quá nhiều về các yếu tố bên ngoài, nếu muội thích một người, còn phải nghĩ xem người đó có thực lực hay không… thì chẳng phải rất vô nghĩa sao? Dù sao cậu ta cũng không mạnh bằng ta, ha ha…”
Từ Nhu lườm Từ Chân: “Tỷ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
Từ Chân cười nói: “Nói đơn giản thì cùng nhau vui vẻ là được”.
Từ Thụ nói: “Thật ra, tỷ tỷ cũng không tính là yêu huynh ấy”.
Từ Nhu nhìn Từ Thụ, Từ Thụ nhìn Từ Chân: “Ban đầu tỷ tỷ không chống cự huynh ấy chắc là vì huynh ấy là người của chúng ta, nên đại tỷ coi huynh ấy như người của mình, về sau đại tỷ không nghĩ nhiều nữa, bởi vì trong lòng đại tỷ, tình yêu chỉ là một loại cảm xúc, trải qua hay không đều được…”
Nàng ta nhìn Từ Chân với vẻ mặt phức tạp: “Đơn giản mà nói, đại tỷ đã tu luyện thần tính, vì vậy coi tình cảm như vật ngoài thân, phải không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Từ Nhu hơi bất ngờ, nàng ta quay lại nhìn Từ Chân, những năm qua, nàng ta phát hiện mình đã bỏ qua câu hỏi này”.
Đó là vì từ đầu Từ Chân đã tu luyện thần tính.
Người tu luyện thần tính chắc chắn sẽ xem nhẹ một vài chuyện.
Từ Chân nắm lấy tay Từ Thụ, cười nói: “Bây giờ muội cũng học được cách sử dụng mánh khóe khích tướng này rồi”.
Từ Thụ im lặng.
Thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của nàng ta, nhưng nàng ta rất sợ Từ Chân sẽ đi đến cuối con đường thần tính này.
Yêu một người bằng cả trái tim khác biệt với tùy ý chơi đùa.
Nàng ta rất sợ Từ Chân thật sự xem nhẹ tất cả, bao gồm cả tình cảm.
Từ Chân cười nói: “Muội sợ ta trở thành người xa lạ sao?”
Từ Thụ gật đầu.
Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Thật ra suýt chút nữa ta đã đi tới bước cuối cùng, cũng chính là Độc Khai Nhất Đạo mười phần thần tính, nhưng… vì cậu ta và các muội, cuối cùng ta vẫn chưa đi đến bước cuối cùng… Đặc biệt là câu nói ‘Ta nguyện trở thành vua dựa dẫm của tỷ’ của cậu ta… Lúc đó ta chợt cảm thấy nếu thật sự từ bỏ tất cả thì dù trở thành vô địch cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro