Chương 3311
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 3311
Ngay lúc này, cô gái áo bào trắng bỗng quay đầu lại nhìn cô gái giáp đen, cau mày: “Cô đang làm gì đấy?”
Cô gái giáp đen cung kính nói: “Thưa học sĩ tối thượng, người này không phải là người của nền văn minh Tu La, ta sợ hắn chạy trốn nên mới bắt hắn lại”.
Cô gái áo bào trắng khẽ lắc đầu: “Đi sang một bên”.
Giọng điệu rất bình tĩnh nhưng lại không cho phép nghi ngờ.
Cô gái giáp đen không dám cãi lời, lập tức vung tay áo thu lại sức mạnh của mình, sau đó bước sang một bên nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân đánh giá một hồi rồi hói: “Ngươi đến từ nền văn minh nào?”
Trong lòng Diệp Quân dấy lên vẻ phòng bị vì cô gái trước mặt này rõ là đã cảm nhận được gì đó, hắn cố ý tỏ ra lo lắng, thấp thỏm: “Nền văn minh cấp một”.
“Nền văn minh vũ trụ cấp một”.
Nghe Diệp Quân nói thế, cô gái áo bào trắng hơi sửng sốt và ngạc nhiên, như thể mình nghe nhầm, lại hỏi: “Nền văn minh vũ trụ cấp một ư?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, sau đó lại nhìn Nhất Niệm bên cạnh hắn: “Cô ta đi cùng ngươi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Cô gái áo bào trắng nhìn hai người một lúc, sau đó dời tầm mắt nhìn cánh cổng bằng đá đã mở ra đó: “Ta cũng khá hứng thú với nền văn minh ở đây. Bàn thống lĩnh, ta đi cùng các cô”.
Cô gái giáp đen đó nói: “Tuân lệnh”.
Cô gái áo bào trắng không nói gì thêm nữa, sải bước đi vào trong cánh cổng.
Đại Tôn ở một bên bật cười: “Đi thôi, chúng ta đi xem thử nền văn minh vũ trụ cấp bốn”.
Dứt lời, hắn ta dẫn theo đám người phía sau đi vào trong cánh cổng.
Người đàn ông mang đao liếc nhìn Diệp Quân, sau đó cũng lẳng lặng đi qua đó.
Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm ở bên cạnh: “Cô cũng muốn vào sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất Niệm chớp mắt, sau đó gật đầu.
Diệp Quân do dự, sau đó nghiêm túc hỏi: “Cô có khả năng bảo vệ được mạng sống của mình không?”
Nhất Niệm nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu cô không có khả năng đặc biệt để bảo vệ mạng sống, ta đề nghị cô đừng nên vào. Thật đấy, rất nguy hiểm, đương niên nếu cô cũng có cách bảo vệ mạng sống bí ẩn thì xem như ta chưa nói gì”.
Nhất Niệm mỉm cười, không lên tiếng.
Diệp Quân cạn lời.
Thật ra hắn cũng từng nghi ngờ cô nhóc này là một nhân vật chủ chốt siêu cấp, nhưng quan sát hồi lâu, hắn nhận ra hình như cô ta hơi ngốc, hơn nữa còn không giống đang giả vờ.
Khá giống mấy cô gái chỉ thích ru rú ở nhà.
Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Đi thôi”.
Dứt lời, hắn dẫn Nhất Niệm đi vào trong cánh cổng.
Nhất Niệm nhìn Diệp Quân chớp mắt, sau đó cũng đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro