Chương 3314
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 3314
Một đòn tấn công khiến gã ta bị thương nặng.
Thấy thế, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Diệp Quân nhìn bức tượng, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, thực lực của người đàn ông mang đao đó không yếu, là tám phần thần tính, hơn nữa gã ta mạnh thật sự không phải khoe mẽ nhưng lại bị một đòn của bức tượng đánh bị thương nặng.
Bức tượng này ít nhất là cường giả cảnh giới chín phần thần tính.
Không đúng!
Diệp Quân híp mắt lại, vì hắn thấy trên người bức tượng đó không hề có sát khí, nói cách khác đối phương cố ý nương tay.
Có lẽ thực lực của bức tượng này cao hơn.
Diệp Quân lặng thinh không nói gì, nhất thời cũng không xác định được.
Đồng thời hắn cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao lúc mình và Nhất Niệm đi ngang qua, đối phương lại không hề ra tay mà khi người đàn ông mang đao đó đi qua, đối phương lại đánh gã ta.
Người đàn ông mang đao ở đằng xa lau máu nơi khóe miệng, gã ta nhìn bức tượng, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, như nghĩ tới điều gì, gã ta bỗng nhìn Diệp Quân ở phía xa, hung dữ nói: “Tại sao bức tượng không ra tay với ngươi mà lại ra tay với ta?”
Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Có lẽ… là vì ta có chỗ chống lưng”.
Mọi người: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỗ chống lưng ư?
Nghe Diệp Quân nói thế, mấy người Đại Tôn nhìn hắn, khẽ cười nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Người đàn ông mang đao vô cùng tức giận, cho rằng Diệp Quân đang giở trò với mình, lập tức kích hoạt đao ý, đao ý vô tận tuôn ra từ cơ thể gã ta như thác lũ, chấn động cả thời không xung quanh.
Nhưng gã ta lại không ra tay.
Vì lúc này gã ta đang bị thương năng, thực lực bị tổn hại rất nhiều, dĩ nhiên điều gã ta kiêng kỵ nhất vẫn là bức tượng cầm đao bí ẩn đó.
Ngay khoảnh khắc lúc nãy, gã ta cảm nhận được đối phương chưa ra tay hết mức.
Người đàn ông mang đao lạnh lùng nhìn Diệp Quân, đè nén sát khí trong lòng xuống, sau đó lẳng lặng đứng sang một bên, vị trí của gã ta gần với cửa, tình hình không ổn gã ta có thể chạy bất cứ lúc nào.
Mặc dù nơi này là nền văn minh vũ trụ cấp bốn, chắc chắn có rất nhiều cơ duyên nhưng sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.
Xung quanh, mọi người cũng tò mò nhìn bức tượng cầm đao, trong lòng bọn họ cũng vô cùng hiếu kỳ vì sao bức tượng đó lại không tấn công Diệp Quân.
Đại Tôn bỗng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vị huynh đệ này, ngươi có thể nói chuyện với bức tượng này không, bọn ta là người tốt, bảo nó đừng đánh bọn ta?”
Diệp Quân cười nói: “Nói thật nhé, ta cũng không biết tại sao nó lại không đánh bọn ta, có lẽ là vì bọn ta khiêm tốn chăng?”
Dứt lời, hắn bỗng nhìn người đàn ông mang đao ở một bên: “Hay là bảo vị huynh đệ này sang đây một lần nữa thử xem?”
Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt người đàn ông mang đao tối sầm, gã ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, không hề che giấu sát ý trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro