Chương 3505
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 3505
Sau khi Diệp Khải biến mất, một người đàn ông chậm rãi bước ra từ bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo.
Người đàn ông mặc chiếc áo da thú, để tóc dài ngang vai, tay cầm một chai rượu thủy tinh.
Người đến chính là Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ nhấp một hớp rượu rồi nói: “Tổ chức bí ẩn đó bắt đầu ra tay rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Nằm trong dự đoán”.
Vô Biên Chủ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Ác Đạo của Chân vũ trụ đã bị trấn áp nhiều lần như vậy, chẳng những thực lực rất đáng sợ, mà tiềm năng cũng cực kỳ đáng sợ, chúng sẽ không bỏ mặc cô ta nên chắc chắn chúng sẽ dốc toàn lực giải cứu Ác Đạo này, giải phóng vũ trụ”.
Vô Biên Chủ hỏi: “Ông định thế nào?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Để xem đã”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vô Biên Chủ nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Chỉ có thể xem tình hình”, Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Đứa nhóc Diệp Khải này được đấy chứ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười: “Ông sợ ta lợi dụng nó à?”
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Ông không phải là loại người đó”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Chính vì cậu ta khá ổn nên mới giúp cậu ta một tay, trên đời này không phải ai cũng là Dương điên và người phụ nữ đó, có thể tự mình nghịch thiên lật đổ vạn vật”.
Vô Biên Chủ quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Có đôi khi ta không nhìn thấu được ông”.
Không để chủ nhân bút Đại Đạo lên tiếng, Vô Biên Chủ nói tiếp: “Nhưng ta biết mặc dù tâm tư của ông nhiều nhưng lại không xấu xa, nên ta đồng ý đi với ông”.
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười.
Vô Biên Chủ bỗng nói: “Cuối cùng ta sẽ chết nhỉ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lặng thinh.
Vô Biên Chủ cười nói: “Tiết lộ một chút đi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ nhân bút Đại Đạo xòe tay ra: “Cho chút lợi ích đi chứ”.
Vô Biên Chủ tiện tay ném ly rượu trong tay vào tay chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo ngửi rồi lắc đầu nói: “Ta không muốn uống rượu của Viên Quốc, nơi mà cuộc sống ngày nào cũng tốt đẹp đó, đổi đi”, dứt lời, ông ta ném thẳng đến ngoài Cửu Thiên.
Vô Biên Chủ bĩu môi, sau đó lại lấy ra một bình rượu mới ném sang cho chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo uống một hớp, sau đó nhắm mắt lại: “Trong ba ngàn năm, chỉ cần ông đứng về đúng phía thì sẽ không bao giờ chết”.
Vô Biên Chủ bật cười, sau đó lấy một bình rượu mới ra nhấp vài ngụm.
Sau đó Vô Biên Chủ bỗng giật mình, quay đầu sang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, ngạc nhiên nói: “Ba ngàn năm sau thì sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không đáp lời, chỉ tự mình nhấp một hớp rượu.
Trên đỉnh núi tuyết, tuyết ngày càng dày che phủ cả bầu trời.
Trong không trung nào đó, một luồng kiếm quang rơi xuống, một hư ảnh chậm rãi bước ra.
Chính là Huyền Âm.
Ngay lúc này thời không trước mặt Huyền Âm bỗng nứt lìa, Ác Bà chậm rãi bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro