Chương 3558
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 3558
Tù Linh trầm giọng bảo: “Hai cách, thứ nhất là dùng Linh Tổ, thứ hai là hấp thu lượng lớn linh khí, nếu không có cây bút linh này, dù hấp thu linh khí cũng không được, phải hấp thu rất nhiều khí bản nguyên của thế giới, nhưng có cây bút linh này, ngươi chỉ cần hy sinh một chút Tổ Mạch là được”.
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Cây bút linh này có lai lịch gì?”
Tù Linh đáp: “Là bút Đại Tế Sư từng dùng”.
Diệp Quân sửng sốt: “Chỉ vậy thôi?”
Tù Linh cười đáp: “Đúng thế”.
Diệp Quân trầm giọng bảo: “Đại Tế Sư của hai người… rất lợi hại”.
Tù Linh cười ha hả: “Chứ sao nữa”.
Trong giọng nói đầy tự hào.
Diệp Quân cười: “Tuy tiền bối bị vị Đại Tế Sư này trấn áp, nhưng có vẻ không hận bà ấy nhỉ?”
Tù Linh mỉm cười: “Ta bị trấn áp là vì phạm sai lầm, coi như gieo nhân nào gặt quả đấy”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Trạch chợt nói: “Tới lúc phải đi rồi”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Bây giờ hai tiền bối đi đâu?”
Cố Trạch cười: “Đương nhiên là đi tìm Thủy tộc của chúng ta rồi”.
Diệp Quân: “Hai người biết vị trí à?”
Cố Trạch nói: “Biết được đại khái, nhưng cũng không chắc chắn họ có ở đó không, nếu không ở đó thì tiếp tục tìm, dù sao cũng phải về nhà”.
Tù Linh do dự một lúc rồi nói: “Bây giờ chúng ta đi khả năng sẽ không quay lại nữa, nhưng ngươi vẫn nợ ta một lời hứa…”
Diệp Quân cười: “Không thành vấn đề”.
Tù Linh lắc đầu, ông ta chợt xòe tay, trong tay có thêm một quả, quả ấy có màu xanh, xung quanh phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, vừa hiện ra đã có mùi thơm tỏa ra khắp không gian khiến tâm hồn người ta thư thái, toàn thân dễ chịu.
Vừa nhìn là biết không phải thứ tầm thường.
Tù Linh đưa quả đó cho Diệp Quân: “Tặng cho ngươi thứ này”.
Cố Trạch bật cười: “Ông đúng là hào phóng, đến quả Đạo Linh mà cũng tặng”.
Diệp Quân biết quả này bất phàm nhưng vẫn lắc đầu xua tay từ chối: “Tiền bối, ta giúp ông phá phong ấn, ông cũng đã đưa ta vào tháp lấy một số thần vật, chúng ta không ai nợ ai, quả này ông hãy cất đi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tù Linh nói: “Ngươi yên tâm, lời Tù Linh đã nói ra thì không rút lại, ta đã hứa giúp ngươi đánh một lần, ta sẽ không bao giờ thất hứa, chỉ là có lẽ phải để sau này rồi. Mà ngươi cũng không phải người bình thường, ta tin sau này chúng ta còn có thể gặp lại. Còn quả Đạo Linh này coi như chút tâm ý của ta, ngươi nhận lấy đi”.
Diệp Quân còn muốn nói gì đó, Tù Linh đã cười bảo: “Ngươi là kiếm tu, đừng lề mề nữa, mau lên”.
Diệp Quân cười: “Thôi được rồi!”
Nói rồi hắn nhận lấy quả Đạo Linh.
Cố Trạch ở bên cạnh cười bảo: “Tiểu tử, quả Đạo Linh này không phải vật bình thường đâu. Nó là thứ năm xưa Đại Tế Sư đích thân ban tặng, bên trong có chứa linh lực Đại Đạo hiện hữu đáng sợ. Nếu ngươi dùng nó chắc chắn tu vi sẽ tăng vọt, nếu phối hợp cùng chữ cổ của ngươi thì hiệu quả sẽ càng đáng sợ”.
Diệp Quân vội hỏi: “Phải phối hợp thế nào?”
Cố Trạch đáp: “Rất đơn giản, ngươi thức tỉnh chữ kia của ngươi, để nó mọc ra cây lần nữa. Ngươi đi vào trong cây rồi dùng quả này, hiệu quả tuyệt vời, hơn ngươi khổ luyện trăm nghìn năm”.
Tù Linh lắc đầu: “Hắn không được, nền tảng của hắn cực kỳ kiên cố, không thể đạt được hiệu quả đó, đương nhiên chắc chắn cũng sẽ không tệ”.
Cố Trạch quan sát Diệp Quân, khẽ gật đầu: “Đúng thế, tuy cảnh giới của ngươi thấp nhưng nền tảng lại rất kiên cố, nhất là kiếm đạo của ngươi, thực sự hiếm gặp ở độ tuổi này. Dưới tình huống này, tuy quả này cũng sẽ giúp ngươi rất nhiều, nhưng không thể khiến ngươi tăng vọt”.
Diệp Quân cười khẽ: “Dù thế nào cũng vẫn cảm ơn hai tiền bối”.
Cố Trạch cười lớn: “Không liên quan gì đến ta, ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn ông ấy thôi”.
Diệp Quân cười khẽ, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro