Chương 3561
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Nói đến đây, gã chợt nhìn người đàn ông áo đen đằng sau Chu Phạn, bật cười thành tiếng: “Không phải là ông ta đấy chứ? Người này thì yếu quá đấy”.
Người đàn ông áo đen nổi trận lôi đình nhưng không ra tay, ông ta không ngốc, ở đây, ông ta vẫn cần phải khiêm tốn một chút.
Dù sao lão hòa thượng kia cũng rất khó dò.
Chu Phạn cười bảo: “Tứ ca, lát nữa phải xem huynh và Nhị ca rồi”.
Nói xong cô ta đi về phía xa.
Chu Đế vội đi theo bên cạnh Chu Phạn, cười nói tiếp: “Cửu muội, muội đừng chơi bài lấy lui làm tiến này nữa, đừng nói ta không tin muội sẽ rút lui khỏi cuộc tranh giành ngôi vị mà Nhị ca cũng sẽ không tin đâu. Muội nói cho ca ca nghe đi, rốt cuộc thanh niên kiếm tu tên Diệp Quân đó là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến cho Cửu muội không tiếc dùng tiên tổ để che chở như thế, hơn nữa còn thay mặt cho Đại Chu ta giao chiến cùng Ác Đạo Minh nữa? Cửu muội, không phải ca ca nói muội đâu, nhưng việc làm này của muội rất nghiêm trọng đấy!”
Chu Phạn không ngạc nhiên khi nghe nói Chu Đế biết Diệp Quân, nếu đến chút năng lực này Chu Đế cũng không có thì còn tranh ngôi vị cái gì nữa.
Chu Đế chợt cười khẽ: “Cửu muội, không phải muội động lòng rồi đấy chứ? Đừng trách ca ca không nhắc nhở muội, nếu muội rung động thì cũng không thể tìm người bình thường được, phải biết rằng mẫu tộc của muội và những thế lực đứng sau ủng hộ muội sẽ không cho phép muội tìm một tu sĩ bần hàn đâu”.
Chu Phạn quay đầu nhìn Chu Đế, sau đó nghiêm túc nói: “Thế lực nhà hắn rất mạnh rất mạnh, còn mạnh hơn hoàng tộc Đại Chu của chúng ta rất nhiều”.
Nói xong cô ta đi tiếp về phía xa.
Chu Đế hơi sững sờ, sau đó cười bảo: “Cửu muội, bây giờ muội học được cách nói đùa rồi đấy à?”
Sau đó gã lại đuổi theo.
Chu Đế nói: “Cửu muội, đừng trách Tứ ca không nhắc nhở muội, lần này trưởng lão các rất tức giận trước việc muội thay mặt Đại Chu tuyên chiến với Ác Đạo Minh. Nếu muội không có kế sách đối phó hay, e là sẽ rất khó chịu đấy”.
Chu Phạn nhìn Chu Đế, cười nói: “Cảm ơn Tứ ca đã nhắc nhở, nếu ta không được thì ta sẽ đầu hàng Nhị ca, cùng Nhị ca đánh huynh”.
Vẻ mặt Chu Đế cứng đờ.
Lúc này, đằng xa lại xuất hiện một người đàn ông khác, người này ăn mặc rất chỉnh tề nho nhã, nhìn khá nhã nhặn lịch sự.
Nhị hoàng tử Chu Mục.
Nhìn thấy Chu Phạn, Chu Mục gật nhẹ đầu: “Về rồi đấy à?”
Chu Phạn gật đầu.
Chu Mục nhẹ nhàng nói: “Chuyện lần này hơi nghiêm trọng, các ngôn quan đều đang luận tội, tuy ta đỡ cho muội một chút nhưng cũng không có tác dụng nhiều, hơn nữa ta vừa mới biết Ác Đạo Minh đã phái người tới, hiển nhiên là bọn chúng sẽ không chịu từ bỏ. Nhưng muội yên tâm, không nói đâu xa, Nhị ca nhất định sẽ bảo vệ muội chu toàn”.
“Giả dối!”
Chu Đế nhảy ra, cười bảo: “Nhị ca, huynh đúng là giả tạo. Bây giờ thấy Cửu muội không có hy vọng giành được ngôi vị thì huynh bắt đầu lôi kéo muội ấy… Theo ta được biết, bây giờ huynh đã bắt đầu lôi kéo Lý tộc và Vương tộc đằng sau Cửu muội rồi đúng không?”
Chu Mục cũng không giải thích nhiều, gã cười nhẹ: “Các trưởng lão đều đang đợi muội đấy, vào Thái Thủy Điện trước đi”.
Chu Phạn gật đầu, không nói gì nữa đi tiếp về phía trước.
Mà những người còn lại thì dừng ở bên ngoài.
Người đàn ông áo đen nổi trận lôi đình nhưng không ra tay, ông ta không ngốc, ở đây, ông ta vẫn cần phải khiêm tốn một chút.
Dù sao lão hòa thượng kia cũng rất khó dò.
Chu Phạn cười bảo: “Tứ ca, lát nữa phải xem huynh và Nhị ca rồi”.
Nói xong cô ta đi về phía xa.
Chu Đế vội đi theo bên cạnh Chu Phạn, cười nói tiếp: “Cửu muội, muội đừng chơi bài lấy lui làm tiến này nữa, đừng nói ta không tin muội sẽ rút lui khỏi cuộc tranh giành ngôi vị mà Nhị ca cũng sẽ không tin đâu. Muội nói cho ca ca nghe đi, rốt cuộc thanh niên kiếm tu tên Diệp Quân đó là thần thánh phương nào mà lại có thể khiến cho Cửu muội không tiếc dùng tiên tổ để che chở như thế, hơn nữa còn thay mặt cho Đại Chu ta giao chiến cùng Ác Đạo Minh nữa? Cửu muội, không phải ca ca nói muội đâu, nhưng việc làm này của muội rất nghiêm trọng đấy!”
Chu Phạn không ngạc nhiên khi nghe nói Chu Đế biết Diệp Quân, nếu đến chút năng lực này Chu Đế cũng không có thì còn tranh ngôi vị cái gì nữa.
Chu Đế chợt cười khẽ: “Cửu muội, không phải muội động lòng rồi đấy chứ? Đừng trách ca ca không nhắc nhở muội, nếu muội rung động thì cũng không thể tìm người bình thường được, phải biết rằng mẫu tộc của muội và những thế lực đứng sau ủng hộ muội sẽ không cho phép muội tìm một tu sĩ bần hàn đâu”.
Chu Phạn quay đầu nhìn Chu Đế, sau đó nghiêm túc nói: “Thế lực nhà hắn rất mạnh rất mạnh, còn mạnh hơn hoàng tộc Đại Chu của chúng ta rất nhiều”.
Nói xong cô ta đi tiếp về phía xa.
Chu Đế hơi sững sờ, sau đó cười bảo: “Cửu muội, bây giờ muội học được cách nói đùa rồi đấy à?”
Sau đó gã lại đuổi theo.
Chu Đế nói: “Cửu muội, đừng trách Tứ ca không nhắc nhở muội, lần này trưởng lão các rất tức giận trước việc muội thay mặt Đại Chu tuyên chiến với Ác Đạo Minh. Nếu muội không có kế sách đối phó hay, e là sẽ rất khó chịu đấy”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phạn nhìn Chu Đế, cười nói: “Cảm ơn Tứ ca đã nhắc nhở, nếu ta không được thì ta sẽ đầu hàng Nhị ca, cùng Nhị ca đánh huynh”.
Vẻ mặt Chu Đế cứng đờ.
Lúc này, đằng xa lại xuất hiện một người đàn ông khác, người này ăn mặc rất chỉnh tề nho nhã, nhìn khá nhã nhặn lịch sự.
Nhị hoàng tử Chu Mục.
Nhìn thấy Chu Phạn, Chu Mục gật nhẹ đầu: “Về rồi đấy à?”
Chu Phạn gật đầu.
Chu Mục nhẹ nhàng nói: “Chuyện lần này hơi nghiêm trọng, các ngôn quan đều đang luận tội, tuy ta đỡ cho muội một chút nhưng cũng không có tác dụng nhiều, hơn nữa ta vừa mới biết Ác Đạo Minh đã phái người tới, hiển nhiên là bọn chúng sẽ không chịu từ bỏ. Nhưng muội yên tâm, không nói đâu xa, Nhị ca nhất định sẽ bảo vệ muội chu toàn”.
“Giả dối!”
Chu Đế nhảy ra, cười bảo: “Nhị ca, huynh đúng là giả tạo. Bây giờ thấy Cửu muội không có hy vọng giành được ngôi vị thì huynh bắt đầu lôi kéo muội ấy… Theo ta được biết, bây giờ huynh đã bắt đầu lôi kéo Lý tộc và Vương tộc đằng sau Cửu muội rồi đúng không?”
Chu Mục cũng không giải thích nhiều, gã cười nhẹ: “Các trưởng lão đều đang đợi muội đấy, vào Thái Thủy Điện trước đi”.
Chu Phạn gật đầu, không nói gì nữa đi tiếp về phía trước.
Mà những người còn lại thì dừng ở bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro