Chương 3732
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Diệp Quân thấy vậy thì cười nói: “Nói chuyện ở đây không tiện lắm, chúng ta tìm nơi khác đi”.
Rồi đưa cả hai vào Tiểu Tháp.
Tiểu Tháp: “…”
Sắc mặt hai người Thiên Xích và Binh chủ đanh lại khi vào bên trong.
Họ nhìn nhau với ánh mắt kinh hãi.
Diệp Quân cười nói: “Bên ngoài lắm người nhiều mắt, không tiện trò chuyện, nơi này ngăn cách với tất cả thì tốt hơn”.
Hắn đưa tay ra hiệu: “Vừa đi vừa nói thôi”.
Rồi nhấc chân đi.
Thiên Xích và Binh chủ đi theo, tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang nổi sóng.
Ghê gớm thật!
Mười năm ở trong tháp chỉ bằng một ngày ở bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là thủ đoạn thần kỳ gì đây?
Thiên Xích không nhịn được bèn hỏi: “Diệp công tử, thời không nơi này…”
Diệp Quân đang chờ câu hỏi này, nhếch môi nhưng vẫn tỏ vẻ không hiểu: “Thời không thế nào?”
Thiên Xích: “Mười năm ở trong tháp chỉ bằng một ngày ở bên ngoài”.
Diệp Quân gật đầu, bình thản hỏi lại: “Thì thế nào?”
Thiên Xích ngạc nhiên: “Diệp thiếu không thấy nó biến thái à?”
Diệp Quân nhíu mày: “Chẳng lẽ hai vị không có sân tu luyện đặc biệt này?”
Thiên Xích nghẹn họng.
Binh chủ: “…”
Diệp Quân lại hỏi: “Vậy bình thường hai vị tu luyện ở đâu?”
Thiên Xích: “Thì mấy nơi bình thường thôi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quân lắc đầu: “Đúng là ghen tị với hai vị có thể tu luyện bình thường, không như ta vừa sinh ra đã có nơi này, không thể trải nghiệm vui vẻ như các vị, ôi…”
Thiên Xích: “???”
Mặt Binh chủ giật giật.
Diệp Quân cười nói: “Về sau hai vị tiền bối có muốn tu luyện thì hãy đến đây, không muốn cũng không sao. Đợi ta kế thừa tài sản rồi sẽ cho mỗi vị một cái tháp như này”.
Tiểu Tháp: “…”
Thiên Xích nuốt nước bọt: “Nhà Diệp công tử… Nhà Diệp thiếu có nhiều tháp thế này ư?”
Diệp Quân thản nhiên gật đầu: “Cực nhiều, mỗi người trong nhà đều có một cái”.
Mỗi người một cái?
Thiên Xích và Binh chủ nhìn nhau.
Họ không biết tên này đang khoe mẽ hay đang làm màu nữa.
Choang!
Bỗng một âm thanh kim loại vang lên, lại nghe Diệp Quân nói: “Ôi cha, đánh rơi kiếm rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro