Chương 3767
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Bị bài xích rồi!
Ông ta nhíu mày.
Bóng thú lại cười: “Lão Đạo, việc ông đến nơi này đã là Đại Đạo bất dung, nếu còn nán lại thì e rằng vị kia sẽ xuất hiện, có muốn đi cũng không kịp nữa”.
Lão Đạo mặc kệ nó mà dùng Đạo khí truyền âm cho Hoành Sơn Ảnh: “Mắt nhìn người của ngươi rất tốt. Ta không nhìn thấu nhân quả trên người thanh niên này, hắn sẽ rất đáng để đầu tư. Tiết lộ cho ngươi một thiên cơ: sau lưng hắn có đại năng tuyệt thế nâng đỡ, ta cũng không biết mạnh đến đâu, nhưng khẳng định là cực kỳ cực kỳ mạnh”.
Ông ta thoáng dừng lại: “Nhưng Ác Đạo Minh cũng không đơn giản, nội tình rất sâu. Thanh niên này có thể chịu được nhân quả, nhưng các ngươi thì chưa chắc nếu quyết định giúp hắn. Đương nhiên, nếu gánh vác nổi thì về sau chính là trợ lực to lớn với tộc Hoành Sơn các ngươi. Nói ngắn lại, lợi ích lớn, nguy hiểm cũng lớn, tự suy xét cho kỹ”.
Hoành Sơn Ảnh thoáng nhìn Diệp Quân, đáp: “Nếu không có người giúp sức, tộc chúng ta liệu có cơ hội trở lại văn minh cấp năm không?”
Lão Đạo lắc đầu: “Tuyệt đối không”.
Hoành Sơn Ảnh rơi vào im lặng.
Lão Đạo thở dài: “Năm xưa ta từng chịu ơn từ tổ tiên ngươi nên mới tiết lộ thiên cơ này. Ta hy vọng ngươi có thể kiên trì, nhưng địa vị của ngươi trong tộc quá thấp. Mấy lão già kia đã không còn ý chí chiến đấu, chỉ muốn bình đạm qua ngày nên chắc chắn sẽ không ủng hộ ngươi. Nếu tiếp tục, hoàn cảnh của ngươi ở trong tộc sẽ vô cùng tồi tệ”.
Hoành Sơn Ảnh vẫn không nói gì.
Cô ta sở dĩ đến giúp đỡ Diệp Quân vì hắn có thánh tự của Thủy tộc.
Thủy tộc và tộc Hoành Sơn đều thuộc về chín tộc Chiêu Võ năm xưa, đều từng là văn minh cấp năm, cũng cùng bị văn minh Thiên Hành tiêu diệt.
Diệp Quân có thánh tự đồng nghĩa với việc hắn được Thủy tộc ủng hộ, vậy nên Hoành Sơn Ảnh mới quyết định hỗ trợ hắn. Nào ngờ Ác Đạo Minh lại thâm sâu đến nỗi Ly Hận Thiên cũng phải kiêng kỵ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời đỉnh cao của tộc Hoành Sơn đương nhiên không sợ gì Ác Đạo Minh, nhưng văn minh Ly Hận Thiên giờ đã ngã xuống, sức mạnh không bằng khi xưa.
Phải đánh cược ư?
Ánh mắt cô ta nhìn Diệp Quân chợt trở nên phức tạp.
Lão Đạo lại nói: “Nếu ngươi không muốn thì ta sẽ lập tức đưa ngươi rời khỏi đây, tránh xa phân tranh. Nếu muốn, ta sẽ giúp ngươi một tay”.
Hoành Sơn Ảnh nhoẻn cười: “Xin tiền bối hãy giúp ta”.
Cược chứ!
Sao lại không?
Thủy tộc đã dám, tộc Hoành Sơn vì sao không dám?
Trực giác mách cho cô ta rằng đây là một cơ hội cho cả tộc họ.
Lão Đạo cười lên: “Quyết đoán!”
Ông ta vươn tay, đẩy mảnh ngọc bội màu xanh vốn thuộc về Diệp Quân bay đến trước mặt Hoành Sơn Ảnh: “Có bằng lòng làm đệ tử ta không?”
Thu đồ đệ?
Hoành Sơn Ảnh ngẩn ra vì ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro