Chương 3830
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Một lúc lâu sau, Lệ Hàn bỗng mở mắt ra: “Nếu cha không muốn đánh cược, vậy Lệ tộc cứ giả vờ không biết, ngồi xem hổ đấu nhau, dù là thắng hay thua, dù sao Lệ gia ta sẽ không thua, còn nếu cha muốn đánh cược thì cược lớn, hướng toàn bộ bên phía Diệp Quân, lấy nhỏ làm lớn”.
Lệ Lăng khẽ nói: “Thật ra con đã có lựa chọn rồi, con nói với ta những điều này là muốn thuyết phục ta, đúng chứ?”
Lệ Hàn khẽ gật đầu.
Lệ Lăng nhìn Lệ Hàn: “Con phải biết lần này là chuyện liên quan đến sống chết của Lệ tộc”.
Lệ Hàn gật đầu: “Con biết, nhưng mà cha à, Lệ gia chúng ta cần một cơ hội, một cơ hội có thể thật sự thay đổi vận mệnh, trực giác nói cho con biết, đây chính là cơ hội của Lệ tộc, nếu bỏ qua cơ hội này, Lệ tộc sẽ không bao giờ quay lại thời kỳ đỉnh cao”.
Quay lại thời kỳ đỉnh cao!
Mục tiêu cuối cùng đời này của Lệ Hàn là làm cho Lệ tộc quay lại đỉnh cao, huy hoàng năm đó, mà sở dĩ gã gia nhập Ác Đạo Minh cũng là vì thế.
Trước kia gã nghĩ mình có thể dựa vào bản thân để làm mọi thứ, thế nhưng hiện thực lại rất tàn nhẫn.
Bây giờ tài nguyên trong vũ trụ khan hiếm, Lệ tộc không thể đạt đến nền văn minh cấp năm, cho dù liều mạng leo lên nhưng đến cuối họ lại nhận ra phía trước không có con đường dành cho Lệ tộc, nền văn minh Thiên Hành – nền văn minh cấp năm duy nhất hiện nay lại không thể giúp Lệ tộc. Trong tình huống này, Lệ tộc có muốn quay lại đỉnh cao năm đó gần như là chuyện không thể.
Lệ tộc cần có người kéo lên.
Thật ra không chỉ là Lệ tộc, tất cả những người cố gắng và phấn đấu vì điều này trên thế gian đều cần có người kéo lên.
Nhưng sao người ta có thể giúp ngươi không công được?
Cơ hội phải do bản thân tạo ra.
Lệ Lăng bỗng nói: “U thống lĩnh”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta vừa dứt lời, một hư ảnh bỗng bước ra từ trong bóng tối ở góc tường cách đó không xa.
Lệ Lăng nói: “Bắt đầu từ giờ, ngươi và người của ngươi nghe theo lời cậu chủ dặn dò, không được làm trái lệnh”.
U thống lĩnh hơi cúi người xuống.
Lệ Lăng nhìn Lệ Hàn: “Cha tin tưởng lựa chọn của con”.
Lệ Hàn trầm giọng nói: “Cha, con còn cần…”
Lệ Lăng bỗng xòe tay ra, một viên ngọc bội xuất hiện trong tay ông ta, ông ta đưa ngọc bội cho Lệ Hàn.
Nhìn ngọc bội trong tay, Lệ Hàn lại không nhận ngay vì gã biết đây có nghĩa là gì.
Lệ Lăng cười nói: “Cứ việc buông tay đi làm”.
Lệ Hàn nhận lấy ngọc bội, sau đó nói: “Cha, con không nắm chắc phần thắng”.
Lệ Lăng cười nói: “Nếu nắm chắc phần thắng, sao có thể đến lượt Lệ tộc ta? Năm đó sở dĩ tiên tổ tiên Lệ tộc có thể làm nên thành tựu lớn như vậy chẳng phải cũng nhờ vào đánh cược và liều mạng đó sao?”
Lệ Hàn gật đầu, cười nói: “Đúng thế”.
Nói rồi gã nhìn ngọc bội trong tay, sau đó nghiêm túc nói: “Diệp huynh có khó, sao ta có thể ngồi không nhìn được? Hắn là huynh đệ sinh tử của con”.
Lệ Lăng: “…”
Trọng Thiên thứ ba ở Đăng Thiên Vực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro