Chương 3861
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Cứ thế sau khi vô số phi kiếm so đấu gần nửa khác, hai tia kiếm quang đột nhiên xuất hiện, sau đó đồng thời lao về phía nhau như hai viên sao băng.
Ầm!
Một tia kiếm quang nổ tung trong thiên địa như pháo hoa, vô cùng sáng chói, cùng lúc đó có hai bóng người đồng thời liên tục lùi lại.
Khi Diệp Quân dừng lại, cổ họng hắn có cảm giác ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, trên người hắn có không dưới một trăm vết kiếm, vết kiếm sâu nhất nằm ở ngực, có thể xuyên qua vết thương này nhìn thấy cả ngũ tạng.
Tu Pháp ở phía xa cũng bị thương không nhẹ, trên người gã ta cũng có hơn trăm vết kiếm, tai trái của gã ta đã biến mất, trên mặt có một vết kiếm kéo dài từ tai trái đến má phải, vô cùng dữ tợn.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều vô cùng khiếp sợ, đương nhiên kinh ngạc nhất là thực lực của Diệp Quân.
Mọi người đều không ngờ thực lực của Diệp Quân này lại mạnh đến thế, dù Tu Pháp kia áp chế cảnh giới của mình nhưng gã ta cũng là cao thủ cảnh giới Khai Đạo!
Nếu Diệp Quân này đạt đến cảnh giới Khai Đạo thì trong những người cùng cấp bậc, ai có thể là đối thủ của hắn được?
Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, đang định ra tay một lần nữa thì Tu Pháp kia lại lắc đầu: “Ta không thể làm gì ngươi cả”.
Dứt lời, gã ta lùi lại bên cạnh mấy người nhóm Thiên Võ Lăng kia.
Chịu thua!
Mọi người im lặng.
Hành động này của Tu Pháp cũng tương đương với chịu thua.
Lúc này, Từ Thiên đột nhiên vung tay hô to: “Diệp thiếu lợi hại!”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Từ Thiên: “…”
Thấy mọi người chú ý, ông ta hơi chần chừ, sau đó chắp hai tay: “A Di Đà Phật…”
Lại trở về dáng vẻ cao tăng.
Đạo Đế trong tửu quán cười nói: “Tiên Lão, ông thử đi đấu với hắn ta xem?”
Tiên Lão lập tức nói: “Đợi ta mang đầu hắn ta về”.
Dứt lời, người ông ta khẽ rung lên, biến thành một tia hắc quang lao về phía Diệp Quân ở chân trời.
“Ỷ lớn hiếp nhỏ?”
Lúc này, một tiếng cười to chợt vang vọng trong thiên địa, sau đó, một khí thế đáng sợ kéo xuống từ chân trời, trấn áp Tiên Lão kia.
Mọi người hoảng hốt.
Người nào vừa ra tay đấy?
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đỉnh đầu Diệp Quân, thì thấy nơi đó có một người đàn ông trung niên.
Người ra tay chính là Thiên Khải.
Diệp Quân vừa kết thúc chiến đấu với Tu Pháp kia, đang trong thời kỳ suy yếu, đương nhiên không thể đấu tay đôi với người khác nữa. Vì thế khi thấy Tiên Lão kia ra tay, Thiên Khải cũng ra tay một cách quyết đoán.
Khi nhìn thấy Thiên Khải, những người đang có mặt đều sửng sốt.
Ầm!
Một tia kiếm quang nổ tung trong thiên địa như pháo hoa, vô cùng sáng chói, cùng lúc đó có hai bóng người đồng thời liên tục lùi lại.
Khi Diệp Quân dừng lại, cổ họng hắn có cảm giác ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, trên người hắn có không dưới một trăm vết kiếm, vết kiếm sâu nhất nằm ở ngực, có thể xuyên qua vết thương này nhìn thấy cả ngũ tạng.
Tu Pháp ở phía xa cũng bị thương không nhẹ, trên người gã ta cũng có hơn trăm vết kiếm, tai trái của gã ta đã biến mất, trên mặt có một vết kiếm kéo dài từ tai trái đến má phải, vô cùng dữ tợn.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều vô cùng khiếp sợ, đương nhiên kinh ngạc nhất là thực lực của Diệp Quân.
Mọi người đều không ngờ thực lực của Diệp Quân này lại mạnh đến thế, dù Tu Pháp kia áp chế cảnh giới của mình nhưng gã ta cũng là cao thủ cảnh giới Khai Đạo!
Nếu Diệp Quân này đạt đến cảnh giới Khai Đạo thì trong những người cùng cấp bậc, ai có thể là đối thủ của hắn được?
Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, đang định ra tay một lần nữa thì Tu Pháp kia lại lắc đầu: “Ta không thể làm gì ngươi cả”.
Dứt lời, gã ta lùi lại bên cạnh mấy người nhóm Thiên Võ Lăng kia.
Chịu thua!
Mọi người im lặng.
Hành động này của Tu Pháp cũng tương đương với chịu thua.
Lúc này, Từ Thiên đột nhiên vung tay hô to: “Diệp thiếu lợi hại!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Từ Thiên: “…”
Thấy mọi người chú ý, ông ta hơi chần chừ, sau đó chắp hai tay: “A Di Đà Phật…”
Lại trở về dáng vẻ cao tăng.
Đạo Đế trong tửu quán cười nói: “Tiên Lão, ông thử đi đấu với hắn ta xem?”
Tiên Lão lập tức nói: “Đợi ta mang đầu hắn ta về”.
Dứt lời, người ông ta khẽ rung lên, biến thành một tia hắc quang lao về phía Diệp Quân ở chân trời.
“Ỷ lớn hiếp nhỏ?”
Lúc này, một tiếng cười to chợt vang vọng trong thiên địa, sau đó, một khí thế đáng sợ kéo xuống từ chân trời, trấn áp Tiên Lão kia.
Mọi người hoảng hốt.
Người nào vừa ra tay đấy?
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đỉnh đầu Diệp Quân, thì thấy nơi đó có một người đàn ông trung niên.
Người ra tay chính là Thiên Khải.
Diệp Quân vừa kết thúc chiến đấu với Tu Pháp kia, đang trong thời kỳ suy yếu, đương nhiên không thể đấu tay đôi với người khác nữa. Vì thế khi thấy Tiên Lão kia ra tay, Thiên Khải cũng ra tay một cách quyết đoán.
Khi nhìn thấy Thiên Khải, những người đang có mặt đều sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro