Chương 3868
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên trong tay lao về phía trước rồi chém mạnh vào Vu Mã Lạc, kiếm quang ánh đỏ như máu cuồn cuộn, ngay lập tức khiến cho Vu Mã Lạc lùi về sau cả ngàn trượng, sau đó hắn giơ kiếm xoẹt qua xung quanh.
Vèo…
Kiếm quang chém đứt mọi thứ.
Mấy cường giả cảnh giới Khai Đạo đứng gần Diệp Quân đều biến sắc, đồng loạt phóng sức mạnh của mình ra để chặn kiếm quang đó lại, có người còn dùng đến thần vật.
Ầm!
Khi tia kiếm quang bùng phát, vài cường giả cảnh giới Khai Đạo đã bị kiếm của Diệp Quân chém lùi về sau, có thần vật được phóng ra của cường giả cảnh giới Khai Đạo bị chém gãy thành từng mảnh.
Lúc này có cường giả cảnh giới Khai Đạo hãi hùng nói: “Thanh kiếm này không hề tầm thường, mọi người cẩn thận”.
Sau khi đánh với Diệp Quân, họ mới biết tại sao trước đó Ám Tăng lại bị Diệp Quân chém chết.
Lúc đầu họ cứ nghĩ Ám Tăng sơ suất quá, thế nên mới bị “lật thuyền”, lúc này họ mới hiểu, mẹ nó chứ, là do thanh kiếm trong tay Diệp Quân quá mức bi3n thái.
Người đứng đầu Vu Mã Lạc cũng bị kinh hoàng không thôi, ông ta vừa đánh trực diện với thanh kiếm của Diệp Quân, hai cánh tay ông ta bị nứt ra, nếu không nhờ ông ta phản ứng nhanh mà nhanh chóng lui về sau thì nhát kiếm đó có thể chém trúng vào thân xác ông ta.
Kiếm này đáng sợ thật.
Thật ra không chỉ có kiếm, mà sức mạnh huyết mạch đó của Diệp Quân cũng khiến ông ta kinh ngạc, ông ta là người thuộc cửu tộc Chiêu Võ, huyết mạch của họ cũng là huyết thống đặc biệt nhưng lại kém xa huyết mạch của Diệp Quân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyết mạch mạnh tức là từng xuất hiện đại tài trong hàng tổ tiên của Diệp Quân.
Nghĩ đến đây Vu Mã Lạc sầm mặt, ông ta biết tộc Vu Mã đã đánh giá thấp thực lực của người đằng sau Diệp Quân rồi, nhưng lúc này đã hết cách, chỉ có thể đánh đến cùng.
Vu Mã Lạc bỗng xòe tay ra, một ngọn lửa bay lên trời từ lòng bàn tay ông ta, ngay sau đó ngọn lửa đó biến thành một thanh kiếm rực lửa chém mạnh về phía Diệp Quân.
Diệp Quân ở đằng xa bỗng ngẩng đầu, chân phải giậm nhẹ xuống đất, cả người biến thành kiếm quang phóng lên trời, một nhát kiếm xé tan ngọn lửa đó, hắn thuận thế lao về phía Vu Mã Lạc.
Nhát kiếm này khiến tất cả thời không bị tan tành.
Thấy Diệp Quân chém nhát kiếm đến, đồng tử Vu Mã Lạc co lại, hai tay ông ta siết chặt lại, một tia sáng màu đen lao ra từ trong người ông ta đánh thẳng về phía Diệp Quân.
Diệp Quân vung ra một nhát kiếm khiến tia sáng đó bị phá vỡ.
Nhưng lúc này Vu Mã Lạc đã lùi về sau cả mấy ngàn trượng, kéo giãn khoảng cách với hắn.
Đối mặt với thanh kiếm của Diệp Quân, Vu Mã Lạc không dám đánh trực diện.
Diệp Quân ở phía xa không đuổi theo Vu Mã Lạc mà quay đầu nhìn xung quanh, sắc mặt hắn sa sầm lại, bởi vì hắn phát hiện mấy người Đạo Quân đã ở thế bất lợi rồi, dù sao phe của họ cũng ít người hơn.
Phải giết mấy cảnh giới Khai Đạo này trước.
Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, không lâu sau tầm mắt hắn nhìn đến một ông lão tóc bạc, hắn đứng cách một khoảng vung mạnh kiếm Thanh Huyền lên, ông lão tóc bạc ở phía xa kia như cảm nhận được gì đột nhiên quay lại nhìn Diệp Quân, chỉ trong chốc lát tuổi thọ của ông ta đã giảm gần ngàn vạn năm.
Ông lão hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, thế nhưng Diệp Quân lại chém thêm một nhát nữa, ông lão trợn tròn mắt, sau đó biến mất hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro