Chương 3972
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Một trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng!
Diệp Quân nhếch môi, có một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng này, hắn có thể làm được rất nhiều điều.
Hắn cất một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng đi, sau đó nói: “Tiền bối, nếu cao thủ của Ác Đạo Minh gây chuyện với Đại Chu và vũ trụ Quan Huyên, mong ngài sẽ ra tay giúp đỡ”.
Đại Đạo hiện hữu đáp: “Được, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, nếu là Nhất điện chủ hoặc Nhị điện chủ kia đến thì ta không ngăn cản bọn họ được đâu”.
Diệp Quân nói: “Ngài chỉ cần cố hết sức là được”.
Đại Đạo hiện hữu đáp: “Được”.
Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, làm sao mới có thể đi đến địa ngục A Tì?”
Lúc này, một quyển trục chậm rãi bay ra từ trong cửa đá: “Đây là quyển trục truyền tống để đi tới địa ngục A Tì, ngoài ra thì còn có một cái Đạo Lệnh, có lệnh này, Địa Ngục Chủ sẽ không làm khó ngươi, ngươi có thể tập trung tu luyện ở đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Tạm biệt”.
Dứt lời, hắn cất quyển trục và Đạo Lệnh đi, xoay người biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất.
Sau khi Diệp Quân đi không lâu, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, người đàn ông nhìn theo hướng Diệp Quân rời đi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá: “Ngươi cứ thế chịu thua à?”
Đại Đạo hiện hữu hờ hững đáp: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ đi đấu với hắn?”
Người đàn ông cười nói: “Năm đó chủ nhân của ngươi vì thành lập trật tự mới mà chiến đấu suốt mười nghìn năm với đám người Cựu Đạo kia, đó là một chuyện khó khăn đến mức nào, vậy mà bây giờ…”
Nói đến đây, ông ta lắc đầu.
Đại Đạo hiện hữu hỏi: “Ngươi đang hâm mộ hay ghen tị đấy?”
Người đàn ông hờ hững đáp: “Ta cần hâm mộ ghen tị hắn à? Nếu không có cha và cô cô của hắn, ta muốn bóp chết hắn cũng chỉ đơn giản như đè chết một con kiến thôi…”
Xoẹt!
Thời không trên đầu người đàn ông đột nhiên nứt ra, có thanh kiếm chém thẳng xuống.
Con ngươi người đàn ông co lại, ông ta mở lòng bàn tay, một thần ấn bay lên cao đỡ lấy thanh kiếm kia, nhưng thần ấn đã lập tức vỡ tan.
Vụt!
Thanh kiếm chém thẳng về phía đầu người đàn ông.
Người đàn ông trợn tròn mắt tỏ vẻ khó tin.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một lần nữa: “Tiền bối, ta còn quên một chuyện…”
Nói đến đây, hắn đột nhiên khựng lại. Hắn quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên phải, khi nhìn thấy thanh kiếm đang cắm vào người ông ta, hắn nhất thời sửng sốt.
Kiếm Hành Đạo!
Thấy Diệp Quân, người đàn ông vội nói bằng giọng điệu run rẩy: “Diệp thiếu, cứu mạng”.
Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông là?”
Người đàn ông chần chừ một lát rồi nói: “Tại hạ vốn là người bị giam ở tầng tám, họ Thiên, tên Vô Thần…”
Diệp Quân im lặng nhìn người đàn ông.
Người này bị kiếm Hành Đạo ghim ở đây chắc chắn là vì đã làm chuyện gì đó.
Diệp Quân nhếch môi, có một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng này, hắn có thể làm được rất nhiều điều.
Hắn cất một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng đi, sau đó nói: “Tiền bối, nếu cao thủ của Ác Đạo Minh gây chuyện với Đại Chu và vũ trụ Quan Huyên, mong ngài sẽ ra tay giúp đỡ”.
Đại Đạo hiện hữu đáp: “Được, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, nếu là Nhất điện chủ hoặc Nhị điện chủ kia đến thì ta không ngăn cản bọn họ được đâu”.
Diệp Quân nói: “Ngài chỉ cần cố hết sức là được”.
Đại Đạo hiện hữu đáp: “Được”.
Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, làm sao mới có thể đi đến địa ngục A Tì?”
Lúc này, một quyển trục chậm rãi bay ra từ trong cửa đá: “Đây là quyển trục truyền tống để đi tới địa ngục A Tì, ngoài ra thì còn có một cái Đạo Lệnh, có lệnh này, Địa Ngục Chủ sẽ không làm khó ngươi, ngươi có thể tập trung tu luyện ở đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Tạm biệt”.
Dứt lời, hắn cất quyển trục và Đạo Lệnh đi, xoay người biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Diệp Quân đi không lâu, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, người đàn ông nhìn theo hướng Diệp Quân rời đi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá: “Ngươi cứ thế chịu thua à?”
Đại Đạo hiện hữu hờ hững đáp: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ đi đấu với hắn?”
Người đàn ông cười nói: “Năm đó chủ nhân của ngươi vì thành lập trật tự mới mà chiến đấu suốt mười nghìn năm với đám người Cựu Đạo kia, đó là một chuyện khó khăn đến mức nào, vậy mà bây giờ…”
Nói đến đây, ông ta lắc đầu.
Đại Đạo hiện hữu hỏi: “Ngươi đang hâm mộ hay ghen tị đấy?”
Người đàn ông hờ hững đáp: “Ta cần hâm mộ ghen tị hắn à? Nếu không có cha và cô cô của hắn, ta muốn bóp chết hắn cũng chỉ đơn giản như đè chết một con kiến thôi…”
Xoẹt!
Thời không trên đầu người đàn ông đột nhiên nứt ra, có thanh kiếm chém thẳng xuống.
Con ngươi người đàn ông co lại, ông ta mở lòng bàn tay, một thần ấn bay lên cao đỡ lấy thanh kiếm kia, nhưng thần ấn đã lập tức vỡ tan.
Vụt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh kiếm chém thẳng về phía đầu người đàn ông.
Người đàn ông trợn tròn mắt tỏ vẻ khó tin.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một lần nữa: “Tiền bối, ta còn quên một chuyện…”
Nói đến đây, hắn đột nhiên khựng lại. Hắn quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên phải, khi nhìn thấy thanh kiếm đang cắm vào người ông ta, hắn nhất thời sửng sốt.
Kiếm Hành Đạo!
Thấy Diệp Quân, người đàn ông vội nói bằng giọng điệu run rẩy: “Diệp thiếu, cứu mạng”.
Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông là?”
Người đàn ông chần chừ một lát rồi nói: “Tại hạ vốn là người bị giam ở tầng tám, họ Thiên, tên Vô Thần…”
Diệp Quân im lặng nhìn người đàn ông.
Người này bị kiếm Hành Đạo ghim ở đây chắc chắn là vì đã làm chuyện gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro