Chương 3987
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, phải nói là chuyện này vô cùng khó, vì một khi rơi vào điên cuồng hoàn toàn, muốn tự mình tỉnh tảo quả thật quá khó, trừ khi người đối diện mình là một người mà cho dù mình có điên cuồng cũng sẽ không giết.
Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân nhìn Thiên Kình ở phía xa, chắp tay lại, không nói gì nhiều, sau đó xoay người rời đi.
Đến nền văn minh Thiên Hành.
“Chàng trai đợi đã”.
Lúc Diệp Quân định đi, Thiên Kình bỗng nói.
Nghe thế Diệp Quân dừng lại, xoay người ngờ vực nhìn Thiên Kình.
Thiên Kình trầm giọng nói: “Chàng trai, mạo phạm hỏi một chút, sức mạnh huyết mạch đó của cậu là?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Huyết mạch phong ma”.
Phong ma!
Thiên Kình nhìn Diệp Quân, sau đó lại nói: “Huyết khí ác hồn đó có tác dụng với cậu à?”
Diệp Quân gật đầu: “Cực kỳ có tác dụng”.
Sở dĩ hắn có thể đạt được thần tính hoàn hảo sau khi hoàn toàn điên cuồng một phần là nhờ hấp thụ những ác hồn đó, vì sau khi hấp thụ những ác hồn đó, huyết mạch phong ma này của hắn trở nên mạnh hơn.
Thật ra nếu hắn đánh loạn thì huyết mạch phong ma của hắn sẽ trở nên đáng sợ hơn nữa.
Nhưng hắn không muốn làm thế, dù sao thời đại cũng đã thay đổi.
Thiên Kình bỗng nói: “Chàng trai, có một nơi có nhiều ác niệm và huyết khí hơn, cậu có muốn tới đó không?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó hỏi: “Nhiều ác niệm và huyết khí hơn hả?”
Thiên Kình gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Đương nhiên là muốn”.
Thiên Kình nói: “Đi theo ta”.
Nói rồi ông ta dẫn Diệp Quân xoay người rời đi.
Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều bèn đi theo ông ta, dĩ nhiên hắn không sợ đối phương giở trò gì xấu xa, một đánh một hắn cũng không sợ, nếu là đánh hội đồng, trong người hắn còn có Nhất Niệm và Tịnh An.
Hai người này không chỉ ăn khỏe, nếu lao vào đánh nhau thật, trong vũ trụ này ngoài cha và những người kia ra thì không ai có thể chịu được họ, dù sao hai người này cũng biết phóng hỏa.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đi theo Thiên Kình đến một vùng hoang vu.
Lúc đến đây, Diệp Quân nhíu mày, vì hắn nhận thấy vùng đất trước mặt hắn có một màu máu.
Ngoài ra huyết mạch phong ma trong người hắn bỗng bắt đầu xao động.
Thiên Kình nhìn vùng đất đó, trong mắt hiện lên tia phức tạp: “Nơi này là khu vực trọng tâm của trận đại chiến năm đó, ở sâu trong lòng đất chôn vùi hàng trăm triệu ác hồn, chúng chết trận ở đây, vì nơi này có cấm chế phong ấn đặc biệt nên cả đời đều không thể thoát ra được…”
Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân: “Nếu cậu có thể hấp thụ chúng thì cũng xem như là giải thoát cho chúng”.
Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân nhìn Thiên Kình ở phía xa, chắp tay lại, không nói gì nhiều, sau đó xoay người rời đi.
Đến nền văn minh Thiên Hành.
“Chàng trai đợi đã”.
Lúc Diệp Quân định đi, Thiên Kình bỗng nói.
Nghe thế Diệp Quân dừng lại, xoay người ngờ vực nhìn Thiên Kình.
Thiên Kình trầm giọng nói: “Chàng trai, mạo phạm hỏi một chút, sức mạnh huyết mạch đó của cậu là?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Huyết mạch phong ma”.
Phong ma!
Thiên Kình nhìn Diệp Quân, sau đó lại nói: “Huyết khí ác hồn đó có tác dụng với cậu à?”
Diệp Quân gật đầu: “Cực kỳ có tác dụng”.
Sở dĩ hắn có thể đạt được thần tính hoàn hảo sau khi hoàn toàn điên cuồng một phần là nhờ hấp thụ những ác hồn đó, vì sau khi hấp thụ những ác hồn đó, huyết mạch phong ma này của hắn trở nên mạnh hơn.
Thật ra nếu hắn đánh loạn thì huyết mạch phong ma của hắn sẽ trở nên đáng sợ hơn nữa.
Nhưng hắn không muốn làm thế, dù sao thời đại cũng đã thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Kình bỗng nói: “Chàng trai, có một nơi có nhiều ác niệm và huyết khí hơn, cậu có muốn tới đó không?”
Diệp Quân sửng sốt, sau đó hỏi: “Nhiều ác niệm và huyết khí hơn hả?”
Thiên Kình gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Đương nhiên là muốn”.
Thiên Kình nói: “Đi theo ta”.
Nói rồi ông ta dẫn Diệp Quân xoay người rời đi.
Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều bèn đi theo ông ta, dĩ nhiên hắn không sợ đối phương giở trò gì xấu xa, một đánh một hắn cũng không sợ, nếu là đánh hội đồng, trong người hắn còn có Nhất Niệm và Tịnh An.
Hai người này không chỉ ăn khỏe, nếu lao vào đánh nhau thật, trong vũ trụ này ngoài cha và những người kia ra thì không ai có thể chịu được họ, dù sao hai người này cũng biết phóng hỏa.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đi theo Thiên Kình đến một vùng hoang vu.
Lúc đến đây, Diệp Quân nhíu mày, vì hắn nhận thấy vùng đất trước mặt hắn có một màu máu.
Ngoài ra huyết mạch phong ma trong người hắn bỗng bắt đầu xao động.
Thiên Kình nhìn vùng đất đó, trong mắt hiện lên tia phức tạp: “Nơi này là khu vực trọng tâm của trận đại chiến năm đó, ở sâu trong lòng đất chôn vùi hàng trăm triệu ác hồn, chúng chết trận ở đây, vì nơi này có cấm chế phong ấn đặc biệt nên cả đời đều không thể thoát ra được…”
Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân: “Nếu cậu có thể hấp thụ chúng thì cũng xem như là giải thoát cho chúng”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro