Chương 4020
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chẳng trách lúc mới đi vào hang động đá vôi này, hắn có cảm giác linh khí ở nơi này nồng đậm hơn ở bên ngoài ít nhất mấy chục lần.
Tu luyện ở nơi này, dù là một con lợn cũng có thể đắc đạo.
Nhất Niệm dẫn Diệp Quân bước nhanh vào nơi sâu trong hang núi, hai người nhanh chóng đi tới một khu vực rộng rãi, trước mặt hai người không xa có một cái cây nhỏ cao mấy trượng, thân cây màu xanh tím, lá như ngọc bích, cực kỳ trong suốt và sáng rực, xung quanh còn có dòng khí màu xanh tím lơ lửng.
Khi nhìn thấy cái cây này, nét mặt Diệp Quân lập tức trở nên nặng nề, vì hắn phát hiện linh khí xung quanh cái cây này còn nồng đậm hơn linh khí ở những nơi khác ít nhất gấp vạn lần.
Nhất Niệm nhẹ giọng nói: “Cây sinh mệnh Thiên Hành!”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Chính là cái cây có thể ra quả kia à?”
Nhất Niệm khẽ mỉm cười: “Cái cây này không phải bản thể, nó chỉ là một nhánh của cây sinh mệnh Thiên Hành thôi, vì năm đó sư phụ lập công lớn cho nền văn minh Thiên Hành, nên Thiên Hành Chủ đã tặng một nhánh cây cho bà ấy, để sư phụ chăm sóc nó ở nơi này, lúc trước nó chỉ là một cành cây nhỏ bằng cánh tay, sau mười mấy vạn năm chăm sóc của sư phụ, nó mới phát triển thành như bây giờ”.
Mười mấy vạn năm!
Diệp Quân hơi khiếp sợ, chẳng trách trong hang núi lại có nhiều tinh thể Vĩnh Hằng như thế, thì ra là vì trồng cành cây này.
Nhất Niệm chợt nói: “Chuyển nó vào trong tháp đi!”
Hả?
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Nhất Niệm mỉm cười nói: “Chúng ta để nó vào trong tháp để chăm sóc, sau đó dùng trước, sau khi dùng xong thì đổi một cây to hơn cho sư phụ”.
Diệp Quân thoáng do dự, sau đó hỏi: “Làm thế có được không?”
Nhất Niệm gật đầu: “Được, chuyển cả hang núi này vào trong tháp luôn, đây đều là những tinh thể Vĩnh Hằng cao cấp, thời gian chúng tồn tại càng lâu thì chất lượng sẽ càng cao, đặt vào trong Tiểu Tháp có thể nâng cao chất lượng của chúng”.
Diệp Quân vẫn hơi do dự: “Phía Thượng Thần…”
Nhất Niệm mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, nếu sư phụ đã đưa chúng ta đến rõ ràng là muốn để ngươi ở lại đây tu luyện, chúng ta chỉ chuyển hang núi đến một nơi khác mà thôi, chứ đâu phải chiếm nó làm của riêng”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Cũng đúng”.
Nói xong, hắn vung tay áo, chuyển cả ngọn núi vào trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân và Nhất Niệm cũng tiến vào trong Tiểu Tháp theo, mà khi cành cây sinh mệnh tiến vào trong, nó đột nhiên rung động dữ dội, sau đó quả Đạo Linh trên Tiên Đạo Thụ liên tục rơi xuống, biến thành những tia sáng bay tới cho nó nuốt chửng.
Thấy cảnh này, Diệp Quân hoàn toàn bối rối!
Một trăm quả Đạo Linh cứ thế bị nó nuốt hết rồi?
Nhất Niệm cũng khá bất ngờ.
Sau khi nuốt chửng hết những quả Đạo Linh kia, cây sinh mệnh lại rung động, sau đó dưới ánh nhìn của Diệp Quân và Nhất Niệm, nó lại cao thêm mấy chục tấc.
Diệp Quân và Nhất Niệm đưa mắt nhìn nhau, Diệp Quân hỏi: “Nếu nó trở nên rất rất cao thì sẽ thế nào?”
Nhất Niệm ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có khả năng sẽ ra quả”.
Tu luyện ở nơi này, dù là một con lợn cũng có thể đắc đạo.
Nhất Niệm dẫn Diệp Quân bước nhanh vào nơi sâu trong hang núi, hai người nhanh chóng đi tới một khu vực rộng rãi, trước mặt hai người không xa có một cái cây nhỏ cao mấy trượng, thân cây màu xanh tím, lá như ngọc bích, cực kỳ trong suốt và sáng rực, xung quanh còn có dòng khí màu xanh tím lơ lửng.
Khi nhìn thấy cái cây này, nét mặt Diệp Quân lập tức trở nên nặng nề, vì hắn phát hiện linh khí xung quanh cái cây này còn nồng đậm hơn linh khí ở những nơi khác ít nhất gấp vạn lần.
Nhất Niệm nhẹ giọng nói: “Cây sinh mệnh Thiên Hành!”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Chính là cái cây có thể ra quả kia à?”
Nhất Niệm khẽ mỉm cười: “Cái cây này không phải bản thể, nó chỉ là một nhánh của cây sinh mệnh Thiên Hành thôi, vì năm đó sư phụ lập công lớn cho nền văn minh Thiên Hành, nên Thiên Hành Chủ đã tặng một nhánh cây cho bà ấy, để sư phụ chăm sóc nó ở nơi này, lúc trước nó chỉ là một cành cây nhỏ bằng cánh tay, sau mười mấy vạn năm chăm sóc của sư phụ, nó mới phát triển thành như bây giờ”.
Mười mấy vạn năm!
Diệp Quân hơi khiếp sợ, chẳng trách trong hang núi lại có nhiều tinh thể Vĩnh Hằng như thế, thì ra là vì trồng cành cây này.
Nhất Niệm chợt nói: “Chuyển nó vào trong tháp đi!”
Hả?
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Nhất Niệm mỉm cười nói: “Chúng ta để nó vào trong tháp để chăm sóc, sau đó dùng trước, sau khi dùng xong thì đổi một cây to hơn cho sư phụ”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quân thoáng do dự, sau đó hỏi: “Làm thế có được không?”
Nhất Niệm gật đầu: “Được, chuyển cả hang núi này vào trong tháp luôn, đây đều là những tinh thể Vĩnh Hằng cao cấp, thời gian chúng tồn tại càng lâu thì chất lượng sẽ càng cao, đặt vào trong Tiểu Tháp có thể nâng cao chất lượng của chúng”.
Diệp Quân vẫn hơi do dự: “Phía Thượng Thần…”
Nhất Niệm mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, nếu sư phụ đã đưa chúng ta đến rõ ràng là muốn để ngươi ở lại đây tu luyện, chúng ta chỉ chuyển hang núi đến một nơi khác mà thôi, chứ đâu phải chiếm nó làm của riêng”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Cũng đúng”.
Nói xong, hắn vung tay áo, chuyển cả ngọn núi vào trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân và Nhất Niệm cũng tiến vào trong Tiểu Tháp theo, mà khi cành cây sinh mệnh tiến vào trong, nó đột nhiên rung động dữ dội, sau đó quả Đạo Linh trên Tiên Đạo Thụ liên tục rơi xuống, biến thành những tia sáng bay tới cho nó nuốt chửng.
Thấy cảnh này, Diệp Quân hoàn toàn bối rối!
Một trăm quả Đạo Linh cứ thế bị nó nuốt hết rồi?
Nhất Niệm cũng khá bất ngờ.
Sau khi nuốt chửng hết những quả Đạo Linh kia, cây sinh mệnh lại rung động, sau đó dưới ánh nhìn của Diệp Quân và Nhất Niệm, nó lại cao thêm mấy chục tấc.
Diệp Quân và Nhất Niệm đưa mắt nhìn nhau, Diệp Quân hỏi: “Nếu nó trở nên rất rất cao thì sẽ thế nào?”
Nhất Niệm ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có khả năng sẽ ra quả”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro