Chương 4100
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Thượng Thần Thiên Huyên ngẩng đầu lên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cau chặt mày.
Lúc này sắc mặt Diệp Quân cũng vô cùng nghiêm trọng, nếu không có tu luyện mấy chục năm trong truyền thừa, e là hắn không thể chống đỡ được một hiệp khi đối mặt với người phụ nữ này.
Mạnh quá!
Thượng Thần Thiên Huyên bỗng đi về phía Diệp Quân: “Ngươi thấy thế này được không? Ta và ngươi một đánh một, nếu ta thua, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào; nếu ta thắng, ngươi phải trả lại cây sinh mệnh Thiên Hành cho nền văn minh Thiên Hành”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Huyên: “Ta có cần thiết phải…”, hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Thượng Thần Thiên Huyên ở phía xa lại trở nên mờ ảo.
Con mẹ nó!
Sắc mặt Diệp Quân lập tức sầm lại, người phụ nữ này thật đúng là chẳng có chút phong độ nào của cao thủ cả. Sau khi Thượng Thần Thiên Huyên trở nên mờ ảo, thời không chỗ Diệp Quân bỗng trở nên hư ảo, một luồng sức mạnh bí ẩn bao vây chặt lấy hắn như gông kiềng, khiến hắn không thể cử động.
Nhưng ngay lúc này kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân bỗng rung lên.
Vù!
Sau một tiếng kiếm vang lên, thời không xung quanh bỗng nứt ra như một chiếc gương, Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên đâm mạnh về phía trước.
Soạt!
Kiếm quang xuất hiện.
Diệp Quân cảm nhận được cánh tay mình hơi tê, liên tục lùi về sau, trong lúc đó hắn híp mắt lại, khu vực thời không chỗ hắn đứng biến thành những chiếc hộp kỳ lạ, vô số ý kiếm lao ra từ trong ô vuông thời không đó, cùng lúc đó Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên chém một nhát về phía trước.
Nhất Giới Tuế Nguyệt!
Thượng Thần Thiên Huyên cách đó không xa như cảm nhận được gì, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, bà ta lập tức dừng lại, ngón tay vào trước mặt, ngay sau đó vô số Tuế Nguyệt trường hà hiện ra. Thế nhưng sau đó thời gian Tuế Nguyệt trong vô số Tuế Nguyệt trường hà lại nhanh chóng biến mất, khi thời gian Tuế Nguyệt hoàn toàn biến mất, Thượng Thần Thiên Huyên đã lùi về sau cả vạn trượng.
Bà ta không có thời gian! Thời gian hoàn toàn biến mất!
Thấy thế Diệp Quân ở phía xa sửng sốt.
Nhất Giới Tuế Nguyệt lần đầu không có tác dụng.
Thượng Thần Thiên Huyên nhìn chằm chằm Diệp Quân, cảm thấy ngờ vực: “Kiếm kỹ này của ngươi…”, bà ta còn chưa dứt lời, thời không trước mặt bà ta nứt ra, một thanh kiếm lao đến.
Ý kiếm!
Thượng Thần Thiên Huyên bỗng giơ hai ngón tay lên rồi kẹp lại, thanh ý kiếm cứ thế bị hai ngón tay của bà ta kẹp chặt.
Nhưng lúc này không biết từ lúc nào mà phía sau bà ta lại có một thanh kiếm nữa.
Kiếm Thanh Huyên.
Thượng Thần Thiên Huyên cau mày, tay trái siết chặt lại, cả người trở nên mờ ảo.
Kiếm Thanh Huyên đâm một nhát vào hư không.
Diệp Quân biến sắc, xoay người đâm một nhát kiếm, thế nhưng vẫn hơi chậm, một nắm đấm đánh trúng ngực hắn.
Bụp!
Diệp Quân lập tức văng ra xa, sau đó biến thành một điểm đen nhỏ.
Lúc này sắc mặt Diệp Quân cũng vô cùng nghiêm trọng, nếu không có tu luyện mấy chục năm trong truyền thừa, e là hắn không thể chống đỡ được một hiệp khi đối mặt với người phụ nữ này.
Mạnh quá!
Thượng Thần Thiên Huyên bỗng đi về phía Diệp Quân: “Ngươi thấy thế này được không? Ta và ngươi một đánh một, nếu ta thua, ngươi có thể đi bất cứ lúc nào; nếu ta thắng, ngươi phải trả lại cây sinh mệnh Thiên Hành cho nền văn minh Thiên Hành”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Thượng Thần Thiên Huyên: “Ta có cần thiết phải…”, hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Thượng Thần Thiên Huyên ở phía xa lại trở nên mờ ảo.
Con mẹ nó!
Sắc mặt Diệp Quân lập tức sầm lại, người phụ nữ này thật đúng là chẳng có chút phong độ nào của cao thủ cả. Sau khi Thượng Thần Thiên Huyên trở nên mờ ảo, thời không chỗ Diệp Quân bỗng trở nên hư ảo, một luồng sức mạnh bí ẩn bao vây chặt lấy hắn như gông kiềng, khiến hắn không thể cử động.
Nhưng ngay lúc này kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân bỗng rung lên.
Vù!
Sau một tiếng kiếm vang lên, thời không xung quanh bỗng nứt ra như một chiếc gương, Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên đâm mạnh về phía trước.
Soạt!
Kiếm quang xuất hiện.
Diệp Quân cảm nhận được cánh tay mình hơi tê, liên tục lùi về sau, trong lúc đó hắn híp mắt lại, khu vực thời không chỗ hắn đứng biến thành những chiếc hộp kỳ lạ, vô số ý kiếm lao ra từ trong ô vuông thời không đó, cùng lúc đó Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên chém một nhát về phía trước.
Nhất Giới Tuế Nguyệt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thượng Thần Thiên Huyên cách đó không xa như cảm nhận được gì, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, bà ta lập tức dừng lại, ngón tay vào trước mặt, ngay sau đó vô số Tuế Nguyệt trường hà hiện ra. Thế nhưng sau đó thời gian Tuế Nguyệt trong vô số Tuế Nguyệt trường hà lại nhanh chóng biến mất, khi thời gian Tuế Nguyệt hoàn toàn biến mất, Thượng Thần Thiên Huyên đã lùi về sau cả vạn trượng.
Bà ta không có thời gian! Thời gian hoàn toàn biến mất!
Thấy thế Diệp Quân ở phía xa sửng sốt.
Nhất Giới Tuế Nguyệt lần đầu không có tác dụng.
Thượng Thần Thiên Huyên nhìn chằm chằm Diệp Quân, cảm thấy ngờ vực: “Kiếm kỹ này của ngươi…”, bà ta còn chưa dứt lời, thời không trước mặt bà ta nứt ra, một thanh kiếm lao đến.
Ý kiếm!
Thượng Thần Thiên Huyên bỗng giơ hai ngón tay lên rồi kẹp lại, thanh ý kiếm cứ thế bị hai ngón tay của bà ta kẹp chặt.
Nhưng lúc này không biết từ lúc nào mà phía sau bà ta lại có một thanh kiếm nữa.
Kiếm Thanh Huyên.
Thượng Thần Thiên Huyên cau mày, tay trái siết chặt lại, cả người trở nên mờ ảo.
Kiếm Thanh Huyên đâm một nhát vào hư không.
Diệp Quân biến sắc, xoay người đâm một nhát kiếm, thế nhưng vẫn hơi chậm, một nắm đấm đánh trúng ngực hắn.
Bụp!
Diệp Quân lập tức văng ra xa, sau đó biến thành một điểm đen nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro