Chương 4143
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Người phụ nữ váy trắng bỗng giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Nhất Niệm, vì Nhất Niệm trước giờ đều chỉ để lộ ra nửa gương mặt, phần mặt bên trái của cô ta bị tóc che mất.
Mặc dù Diệp Quân cũng thắc mắc tại sao Nhất Niệm lại phải như thế, nhưng hắn tôn trọng cô ta nên chưa từng hỏi, cũng không yêu cầu phải nhìn phần mặt bên trái của Nhất Niệm.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng vén tóc của Nhất Niệm lên, phần mặt trái của cô ta khá bình thường nhưng mắt trái lại bất thường, mắt trái của cô ta có màu đỏ đen, hơn nữa còn giống một vòng xoáy, rất kỳ lạ.
Thấy thế Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên và tò mò.
“Tội Ác Nhãn!”
Nhất Niệm bỗng nói: “Nghe nói là con mắt không may mắn… từ nhỏ đến lớn rất nhiều người đều không muốn đến gần con, chỉ có sư phụ và Tịnh An không ghét bỏ con…”
Dứt lời, cô ta cúi đầu xuống.
Diệp Quân nhìn Thượng Thần Thiên Vân, hơi ngờ vực: “Tiền bối, đây là gì?”
Thượng Thần Thiên Vân trầm giọng nói: “Từ khi sinh ra nó đã có con mắt này, ta và Thiên Hành Chủ cũng từng điều tra nhưng không phát hiện được gì. Hơn nữa, hình như con mắt này cũng không có ác ý gì với nó, thế nên bọn ta cũng không quan tâm đến nó nữa”.
Nói đến đây, bà ta nhìn người phụ nữ váy trắng.
Diệp Quân cũng nhìn người phụ nữ váy trắng, người phụ nữ váy trắng nói: “Một loại dấu ấn”.
Diệp Quân khó hiểu: “Dấu ấn gì vậy?”
Người phụ nữ váy trắng vén tóc Nhất Niệm ra sau tai, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt của cô ta: “Dấu ấn luân hồi”.
Diệp Quân hơi ngờ vực.
Nhưng người phụ nữ váy trắng không có ý định giải thích.
Diệp Quân cười khổ.
Lúc này, Thượng Thần Thiên Vân ở một bên đột nhiên nói: “Dấu ấn luân hồi tức là một số tu sĩ sẽ phong ấn tu vi và trí nhớ của mình khi gặp phải vài tai nạn khó tránh khỏi, sau đó phong ấn ở trên vật chủ như hạt giống, sau khi trải qua kiếp nạn, chúng sẽ nuốt chửng vật chủ tái sinh. Tất nhiên cũng có một khả năng khác, là cố ý chuyển kiếp khai cuộc…”
Dứt lời, bà ta nhìn người phụ nữ váy trắng ở một bên, muốn thử xem ý của đối phương, xem bà ta nói có đúng hay không.
Thế nhưng người phụ nữ váy trắng vẫn không có ý định giải thích.
Thượng Thần Thiên Vân: “…”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Cô cô, dấu ấn luân hồi này…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Nhất Niệm: “Không phải là chuyện gì lớn cả”.
Nghe người phụ nữ váy trắng nói thế, Diệp Quân gật đầu, cũng không lo lắng nữa. Nếu cô cô đã nói không có chuyện gì thì chắc là chuyện nhỏ.
Diệp Quân nói: “Vậy chúng ta đến nền văn minh Thiên Hành”.
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu.
Thấy người phụ nữ váy trắng gật đầu, Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân biến sắc.
Người phụ nữ này đến nền văn minh Thiên Hành.
Nền văn minh Thiên Hành gặp nguy rồi.
Mặc dù Diệp Quân cũng thắc mắc tại sao Nhất Niệm lại phải như thế, nhưng hắn tôn trọng cô ta nên chưa từng hỏi, cũng không yêu cầu phải nhìn phần mặt bên trái của Nhất Niệm.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng vén tóc của Nhất Niệm lên, phần mặt trái của cô ta khá bình thường nhưng mắt trái lại bất thường, mắt trái của cô ta có màu đỏ đen, hơn nữa còn giống một vòng xoáy, rất kỳ lạ.
Thấy thế Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên và tò mò.
“Tội Ác Nhãn!”
Nhất Niệm bỗng nói: “Nghe nói là con mắt không may mắn… từ nhỏ đến lớn rất nhiều người đều không muốn đến gần con, chỉ có sư phụ và Tịnh An không ghét bỏ con…”
Dứt lời, cô ta cúi đầu xuống.
Diệp Quân nhìn Thượng Thần Thiên Vân, hơi ngờ vực: “Tiền bối, đây là gì?”
Thượng Thần Thiên Vân trầm giọng nói: “Từ khi sinh ra nó đã có con mắt này, ta và Thiên Hành Chủ cũng từng điều tra nhưng không phát hiện được gì. Hơn nữa, hình như con mắt này cũng không có ác ý gì với nó, thế nên bọn ta cũng không quan tâm đến nó nữa”.
Nói đến đây, bà ta nhìn người phụ nữ váy trắng.
Diệp Quân cũng nhìn người phụ nữ váy trắng, người phụ nữ váy trắng nói: “Một loại dấu ấn”.
Diệp Quân khó hiểu: “Dấu ấn gì vậy?”
Người phụ nữ váy trắng vén tóc Nhất Niệm ra sau tai, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt của cô ta: “Dấu ấn luân hồi”.
Diệp Quân hơi ngờ vực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng người phụ nữ váy trắng không có ý định giải thích.
Diệp Quân cười khổ.
Lúc này, Thượng Thần Thiên Vân ở một bên đột nhiên nói: “Dấu ấn luân hồi tức là một số tu sĩ sẽ phong ấn tu vi và trí nhớ của mình khi gặp phải vài tai nạn khó tránh khỏi, sau đó phong ấn ở trên vật chủ như hạt giống, sau khi trải qua kiếp nạn, chúng sẽ nuốt chửng vật chủ tái sinh. Tất nhiên cũng có một khả năng khác, là cố ý chuyển kiếp khai cuộc…”
Dứt lời, bà ta nhìn người phụ nữ váy trắng ở một bên, muốn thử xem ý của đối phương, xem bà ta nói có đúng hay không.
Thế nhưng người phụ nữ váy trắng vẫn không có ý định giải thích.
Thượng Thần Thiên Vân: “…”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Cô cô, dấu ấn luân hồi này…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Nhất Niệm: “Không phải là chuyện gì lớn cả”.
Nghe người phụ nữ váy trắng nói thế, Diệp Quân gật đầu, cũng không lo lắng nữa. Nếu cô cô đã nói không có chuyện gì thì chắc là chuyện nhỏ.
Diệp Quân nói: “Vậy chúng ta đến nền văn minh Thiên Hành”.
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu.
Thấy người phụ nữ váy trắng gật đầu, Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân biến sắc.
Người phụ nữ này đến nền văn minh Thiên Hành.
Nền văn minh Thiên Hành gặp nguy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro