Chương 4194
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Thượng Thần Thiên Vân trầm giọng: “Quan thủ tổ đứng đầu, ta cần quyền hạn điều động người thủ tổ bất kì lúc nào cần, cùng với tất cả các…”
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Chỉ Thiên Hành Chủ mới có quyền điều động.”
Thượng Thần Thiên Vân nói: “Hiện là thời kì đặc biệt.”
Người đàn ông trung niên chỉ trầm mặc.
Thượng Thần Thiên Vân nhìn người đàn ông trung niên nọ, im lặng chờ câu trả lời.
Hồi lâu sau, người đàn ông nọ mới gật đầu: “Được.”
Thượng Thần Thiên Vân gật nhẹ, sau đó quay đầu, cùng Thượng Thần Thiên Huyên rời khỏi đó.
Người đàn ông trung niên đột nhiên hô lên: “Đợi chút đã!”
Thượng Thần Thiên Vân quay đầu nhìn về phía người đàn ông nọ, người kia bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Thượng Thần Thiên Vân trầm mặc một lát mới nói: “Lúc ra đi, người đó cũng không hề ra tay với nền văn minh Thiên Hành chúng ta, ta nghĩ, đối với văn minh Thiên Hành, nàng ta cũng còn đôi chút tình cảm, đương nhiên… ta cũng sẽ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Người đàn ông trung niên gật đầu, không nói gì thêm.
Thượng Thần Thiên Vân cùng Thượng Thần Thiên Huyên rời khỏi đó, người đàn ông nọ mới khẽ thở dài, đáy mắt đầy phức tạp.
Phục Võ!
Đó chính là người năm xưa có thiên phú đáng kinh ngạc bậc nhất.
Ngay cả Thiên Hành Chủ đời trước đều không so bằng.
Một người như là một vị thần của nơi này.
Người đàn ông trung niên nọ chợt nhắm mắt, lẩm bẩm: “Đại tỷ…”
…
Rời khỏi tổ địa Thiên Hành, Thượng Thần Thiên Vân quay sang phía Thượng Thần Thiên Huyên: “Có thể liên lạc với quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ không?”
Thượng Thần Thiên Huyên trầm giọng đáp: “Không thấy trả lời.”
Sắc mặt Thượng Thần Thiên Vân thoáng trở nên nặng nề, hồi lâu sau mới nhẹ giọng bảo: “Từ sau khi Thiên Hành Chủ phát hiện ra vũ trụ Vô Gian, ta cảm thấy đây chính là một cái bẫy, một cái bẫy hướng về nền văn minh Thiên Hành chúng ta…”
Nói đến đó, ánh mắt bà ta toát lên vẻ lo lắng.
Thượng Thần Thiên Huyên cau mày, đáy mắt lóe lên một tia hung tợn: “Đơn giản là đánh một trận mà thôi, sợ cái gì.”
Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người biến mất khỏi đó.
…
Giữa một khoảng thời không hư vô.
Đột nhiên, khoảng không này rung chuyển, ngay sau đó, một cô gái bước ra.
Đó là quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.
Phục Võ ngẩng đầu nhìn về nơi cuối chân trời, nơi đó đang có hai dàn tế, trên tế đài của một dàn tế có một người đàn ông bị trói ở đó, toàn thân có vô số vòng máu quấn quanh.
Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Chỉ Thiên Hành Chủ mới có quyền điều động.”
Thượng Thần Thiên Vân nói: “Hiện là thời kì đặc biệt.”
Người đàn ông trung niên chỉ trầm mặc.
Thượng Thần Thiên Vân nhìn người đàn ông trung niên nọ, im lặng chờ câu trả lời.
Hồi lâu sau, người đàn ông nọ mới gật đầu: “Được.”
Thượng Thần Thiên Vân gật nhẹ, sau đó quay đầu, cùng Thượng Thần Thiên Huyên rời khỏi đó.
Người đàn ông trung niên đột nhiên hô lên: “Đợi chút đã!”
Thượng Thần Thiên Vân quay đầu nhìn về phía người đàn ông nọ, người kia bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Thượng Thần Thiên Vân trầm mặc một lát mới nói: “Lúc ra đi, người đó cũng không hề ra tay với nền văn minh Thiên Hành chúng ta, ta nghĩ, đối với văn minh Thiên Hành, nàng ta cũng còn đôi chút tình cảm, đương nhiên… ta cũng sẽ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông trung niên gật đầu, không nói gì thêm.
Thượng Thần Thiên Vân cùng Thượng Thần Thiên Huyên rời khỏi đó, người đàn ông nọ mới khẽ thở dài, đáy mắt đầy phức tạp.
Phục Võ!
Đó chính là người năm xưa có thiên phú đáng kinh ngạc bậc nhất.
Ngay cả Thiên Hành Chủ đời trước đều không so bằng.
Một người như là một vị thần của nơi này.
Người đàn ông trung niên nọ chợt nhắm mắt, lẩm bẩm: “Đại tỷ…”
…
Rời khỏi tổ địa Thiên Hành, Thượng Thần Thiên Vân quay sang phía Thượng Thần Thiên Huyên: “Có thể liên lạc với quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ không?”
Thượng Thần Thiên Huyên trầm giọng đáp: “Không thấy trả lời.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Thượng Thần Thiên Vân thoáng trở nên nặng nề, hồi lâu sau mới nhẹ giọng bảo: “Từ sau khi Thiên Hành Chủ phát hiện ra vũ trụ Vô Gian, ta cảm thấy đây chính là một cái bẫy, một cái bẫy hướng về nền văn minh Thiên Hành chúng ta…”
Nói đến đó, ánh mắt bà ta toát lên vẻ lo lắng.
Thượng Thần Thiên Huyên cau mày, đáy mắt lóe lên một tia hung tợn: “Đơn giản là đánh một trận mà thôi, sợ cái gì.”
Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người biến mất khỏi đó.
…
Giữa một khoảng thời không hư vô.
Đột nhiên, khoảng không này rung chuyển, ngay sau đó, một cô gái bước ra.
Đó là quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.
Phục Võ ngẩng đầu nhìn về nơi cuối chân trời, nơi đó đang có hai dàn tế, trên tế đài của một dàn tế có một người đàn ông bị trói ở đó, toàn thân có vô số vòng máu quấn quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro