Chương 4201
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Ngay khi Phục Võ định bước ra bước thứ tư, Thượng Thần Thiên Vân chợt nói: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, Thiên Hành Chủ Tư Oánh đã qua đời.”
Phục Võ khựng lại.
Thượng Thần Thiên Vân thoáng thả lỏng, một tia hi vọng lóe lên trong lòng, đang định tiếp tục nói thì Phục Võ đã lắc đầu: “Ta muốn nền văn minh Thiên Hành này, phải chết sạch!”
Dứt lời, bà ta đặt chân xuống.
Ầm!
Một sức mạnh vô cùng đáng sợ từ trong đất trời bất chợt tràn ra.
Thượng Thần Thiên Vân biến sắc, vội xòe tay phải, ấn mạnh về phía trước, từ lòng bàn tay có một ngọn lửa tuôn ra.
Lửa Thiên Huyền!
Nhưng ngọn lửa kia vừa mới xuất hiện đã lập tức tan biến, ngay sau đó, một sức mạnh đáng sợ đã đẩy Thượng Thần Thiên Vân lùi lại liên tục vạn trượng mới có thể dừng chân, đồng thời, thân thể bà ta cũng nứt ra, máu tươi tuôn trào.
Sắc mặt Thượng Thần Thiên Vân cũng đã vô cùng căng thẳng, bà ta nhìn về phía quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đang đứng xa xa, lòng kinh hãi tột độ.
Bà ta biết, vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này rất mạnh, nhưng bà ta không ngờ người đó lại mạnh đến thế, đối chiến với người này, cả bà ta và Thượng Thần Thiên Huyên đều thất bại chỉ qua một chiêu, thật sự không thể tưởng nổi.
Phục Võ không nhìn hai vị Thượng Thần, tiếp tục dấn bước, nhưng cũng vào lúc này, thời không trước mặt bà ta chợt nứt ra, ngay sau đó, một quyền phong như sấm sét ập thẳng tới.
Phục Võ phất tay áo.
Rầm!
Quyền phong vỡ nát, tan biến tức thì.
Trước mặt bà ta, cách đó không xa, có một người đàn ông áo trắng và một phụ nữ.
Đó chính là quan chấp hành đứng đầu Bố Huyền cùng với quan chấp hành đứng đầu Tuế Tuế.
Lúc này, sắc mặt hai vị quan chấp hành đứng đầu đều hết sức căng thẳng, thực lực của vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này thật sự đã vượt xa dự đoán của họ.
Hai người đều không phải người cùng thời đại với Phục Võ, bởi vậy cũng không có nhiều hiểu biết về vị này, chỉ biết trong số những vị quan chấp hành đứng đầu thì vị này có danh tiếng lớn nhất, hơn nữa, Thiên Hành Chủ năm ấy cũng không so được với vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này.
Phục Võ nhìn hai vị quan chấp hành đứng đầu trước mặt, lẳng lặng không nói.
Bố Huyền bước lên một bước, chắp tay thi lễ, trầm giọng nói: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, Thiên Hành Chủ năm ấy là Tư Oánh đã ra đi, hai vị thượng thần xưa cũng nằm xuống…”
Bố Huyền còn chưa nói hết câu, Phục Võ ở phía xa xa đã nhấc chân.
Bà ta tiếp tục bước tới một bước.
Con ngươi Bố Huyền chợt co lại, tay phải siết thật chặt, trong khoảnh khắc, hàng tỉ tia sáng trong đất trời tụ về, ào ào tiến vào trong nắm tay y, giây lát sau, y chém ra một quyền.
Gần như cùng lúc, Phục Võ cũng đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Nghìn vạn tia sáng vỡ vụn, Bố Huyền bị đẩy lùi nghìn trượng, khi dừng lại được thì khóe miệng đã tràn máu tươi.
Phục Võ khựng lại.
Thượng Thần Thiên Vân thoáng thả lỏng, một tia hi vọng lóe lên trong lòng, đang định tiếp tục nói thì Phục Võ đã lắc đầu: “Ta muốn nền văn minh Thiên Hành này, phải chết sạch!”
Dứt lời, bà ta đặt chân xuống.
Ầm!
Một sức mạnh vô cùng đáng sợ từ trong đất trời bất chợt tràn ra.
Thượng Thần Thiên Vân biến sắc, vội xòe tay phải, ấn mạnh về phía trước, từ lòng bàn tay có một ngọn lửa tuôn ra.
Lửa Thiên Huyền!
Nhưng ngọn lửa kia vừa mới xuất hiện đã lập tức tan biến, ngay sau đó, một sức mạnh đáng sợ đã đẩy Thượng Thần Thiên Vân lùi lại liên tục vạn trượng mới có thể dừng chân, đồng thời, thân thể bà ta cũng nứt ra, máu tươi tuôn trào.
Sắc mặt Thượng Thần Thiên Vân cũng đã vô cùng căng thẳng, bà ta nhìn về phía quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đang đứng xa xa, lòng kinh hãi tột độ.
Bà ta biết, vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này rất mạnh, nhưng bà ta không ngờ người đó lại mạnh đến thế, đối chiến với người này, cả bà ta và Thượng Thần Thiên Huyên đều thất bại chỉ qua một chiêu, thật sự không thể tưởng nổi.
Phục Võ không nhìn hai vị Thượng Thần, tiếp tục dấn bước, nhưng cũng vào lúc này, thời không trước mặt bà ta chợt nứt ra, ngay sau đó, một quyền phong như sấm sét ập thẳng tới.
Phục Võ phất tay áo.
Rầm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quyền phong vỡ nát, tan biến tức thì.
Trước mặt bà ta, cách đó không xa, có một người đàn ông áo trắng và một phụ nữ.
Đó chính là quan chấp hành đứng đầu Bố Huyền cùng với quan chấp hành đứng đầu Tuế Tuế.
Lúc này, sắc mặt hai vị quan chấp hành đứng đầu đều hết sức căng thẳng, thực lực của vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này thật sự đã vượt xa dự đoán của họ.
Hai người đều không phải người cùng thời đại với Phục Võ, bởi vậy cũng không có nhiều hiểu biết về vị này, chỉ biết trong số những vị quan chấp hành đứng đầu thì vị này có danh tiếng lớn nhất, hơn nữa, Thiên Hành Chủ năm ấy cũng không so được với vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này.
Phục Võ nhìn hai vị quan chấp hành đứng đầu trước mặt, lẳng lặng không nói.
Bố Huyền bước lên một bước, chắp tay thi lễ, trầm giọng nói: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, Thiên Hành Chủ năm ấy là Tư Oánh đã ra đi, hai vị thượng thần xưa cũng nằm xuống…”
Bố Huyền còn chưa nói hết câu, Phục Võ ở phía xa xa đã nhấc chân.
Bà ta tiếp tục bước tới một bước.
Con ngươi Bố Huyền chợt co lại, tay phải siết thật chặt, trong khoảnh khắc, hàng tỉ tia sáng trong đất trời tụ về, ào ào tiến vào trong nắm tay y, giây lát sau, y chém ra một quyền.
Gần như cùng lúc, Phục Võ cũng đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Nghìn vạn tia sáng vỡ vụn, Bố Huyền bị đẩy lùi nghìn trượng, khi dừng lại được thì khóe miệng đã tràn máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro