Chương 4203
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Nền văn minh Thiên Hành!
Mục đích chuyến này của Phục Võ là gì?
Là muốn diệt toàn bộ nền văn minh Thiên Hành.
Bản thân bà ta không sợ chết, cũng có thể liều chết, nhưng còn nền văn minh Thiên Hành thì sao? Còn bao nhiêu trái cây…
Thượng Thần Thiên Vân hít sâu một hơi, xoay người, đi thẳng vào học cung Thiên Vân, xuất hiện trước mặt Tịnh An, lấy ra một bức họa nhét vào tay Tịnh An. Bà ta nắm chặt tay Tịnh An, nghiêm túc nói: “Tịnh An, những lời ta sẽ nói sau đây, ngươi phải nhớ kĩ, nhất định phải nhớ kĩ…”
Tịnh An ngơ ngác nhìn Thượng Thần Thiên Vân trước mặt…
Cô ta chưa bao giờ thấy thầy của mình khác thường như lúc này…
Mặt đầy hoảng sợ!
Thậm chí là tuyệt vọng!
…
Bên ngoài, Bố Huyền vẫn đang hộc máu, chỉ chốc lát, ngực áo trắng tinh đã nhuộm đỏ.
Bố Huyền lau vệt máu trên khóe miệng, nhưng vừa lau sạch lại có máu tươi tràn ra như không thể ngừng lại.
Một đòn vừa rồi, y đã bị đánh trọng thương.
Lúc này, chính Bố Huyền cũng đang ngây người, y thật sự không ngờ thực lực vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này lại mạnh đến thế…
Đúng lúc này, Phục Võ đang ở phía xa xa đột nhiên lại bước lên một bước, thấy thế, Bố Huyền biến sắc, không hề do dự, y lập tức xoay người, hóa thành một tia sáng biến mất tại chỗ.
Chạy trốn!
Những cường giả của nền văn minh Thiên Hành chết sững tại chỗ khi chứng kiến cảnh ấy.
Cách đó không xa, Thượng Thần Thiên Huyên cũng đã chứng kiến tất cả, ánh mắt lóe lên đầy phức tạp.
Tận cuối chân trời.
Bố Huyền vừa dừng lại, miệng lại phun máu tươi, y quay đầu nhìn về phía nền văn minh Thiên Hành, khẽ nói một câu: “Xin lỗi, ta đã dốc hết sức rồi.”
Nói xong, y lại quay người, biến mất ở cuối ngân hà.
Bố Huyền biết, nếu còn ở lại, y nhất định phải chết.
Nhưng y không muốn chết.
Một đời này của y, không mong cầu mọi chuyện như ý, chỉ cầu không thẹn với lòng.
Trận chiến vừa rồi, y đã dốc toàn lực.
Thực sự là đánh không lại!
Không thẹn với lòng!
…
Thấy Bố Huyền bỏ đi, sắc mặt Phục Võ vẫn bình lặng như nước, bà ta không định đuổi giết Bố Huyền mà tiếp tục bước lên một bước. Ngay khi bước chân bà ta chuẩn bị hạ xuống, trong đất trời chợt vang lên một tiếng kiếm minh.
Phục Võ quay đầu nhìn lại, một luồng kiếm quang đang lao tới phía bà ta.
Là Tuế Tuế!
Mục đích chuyến này của Phục Võ là gì?
Là muốn diệt toàn bộ nền văn minh Thiên Hành.
Bản thân bà ta không sợ chết, cũng có thể liều chết, nhưng còn nền văn minh Thiên Hành thì sao? Còn bao nhiêu trái cây…
Thượng Thần Thiên Vân hít sâu một hơi, xoay người, đi thẳng vào học cung Thiên Vân, xuất hiện trước mặt Tịnh An, lấy ra một bức họa nhét vào tay Tịnh An. Bà ta nắm chặt tay Tịnh An, nghiêm túc nói: “Tịnh An, những lời ta sẽ nói sau đây, ngươi phải nhớ kĩ, nhất định phải nhớ kĩ…”
Tịnh An ngơ ngác nhìn Thượng Thần Thiên Vân trước mặt…
Cô ta chưa bao giờ thấy thầy của mình khác thường như lúc này…
Mặt đầy hoảng sợ!
Thậm chí là tuyệt vọng!
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên ngoài, Bố Huyền vẫn đang hộc máu, chỉ chốc lát, ngực áo trắng tinh đã nhuộm đỏ.
Bố Huyền lau vệt máu trên khóe miệng, nhưng vừa lau sạch lại có máu tươi tràn ra như không thể ngừng lại.
Một đòn vừa rồi, y đã bị đánh trọng thương.
Lúc này, chính Bố Huyền cũng đang ngây người, y thật sự không ngờ thực lực vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này lại mạnh đến thế…
Đúng lúc này, Phục Võ đang ở phía xa xa đột nhiên lại bước lên một bước, thấy thế, Bố Huyền biến sắc, không hề do dự, y lập tức xoay người, hóa thành một tia sáng biến mất tại chỗ.
Chạy trốn!
Những cường giả của nền văn minh Thiên Hành chết sững tại chỗ khi chứng kiến cảnh ấy.
Cách đó không xa, Thượng Thần Thiên Huyên cũng đã chứng kiến tất cả, ánh mắt lóe lên đầy phức tạp.
Tận cuối chân trời.
Bố Huyền vừa dừng lại, miệng lại phun máu tươi, y quay đầu nhìn về phía nền văn minh Thiên Hành, khẽ nói một câu: “Xin lỗi, ta đã dốc hết sức rồi.”
Nói xong, y lại quay người, biến mất ở cuối ngân hà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bố Huyền biết, nếu còn ở lại, y nhất định phải chết.
Nhưng y không muốn chết.
Một đời này của y, không mong cầu mọi chuyện như ý, chỉ cầu không thẹn với lòng.
Trận chiến vừa rồi, y đã dốc toàn lực.
Thực sự là đánh không lại!
Không thẹn với lòng!
…
Thấy Bố Huyền bỏ đi, sắc mặt Phục Võ vẫn bình lặng như nước, bà ta không định đuổi giết Bố Huyền mà tiếp tục bước lên một bước. Ngay khi bước chân bà ta chuẩn bị hạ xuống, trong đất trời chợt vang lên một tiếng kiếm minh.
Phục Võ quay đầu nhìn lại, một luồng kiếm quang đang lao tới phía bà ta.
Là Tuế Tuế!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro