Chương 4247
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Bùm!
Quả hạch vỡ tan.
Lời thề bị phá vỡ!
Nhưng sự sống của bà ta bắt đầu giảm đi nhanh chóng… Nhiều nhất là hai khắc nữa, bà ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Không vào luân hồi! Không thể tái sinh!
Không còn là con dân của nền văn minh Thiên Hành nữa!
Khoảnh khắc Phục Võ tự tay bóp vỡ quả hạch của mình, sắc mặt tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đang có mặt đều trở nên tái nhợt.
Tự tuyệt đường lui của mình! Không chừa lại cơ hội sống!
Tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều không ngờ Phục Võ lại bóp vỡ quả hạch của mình để tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành…
Nhất Niệm thở dài, nắm chặt tay Diệp Quân, trong mắt cô ta hiện lên vẻ phức tạp.
Diệp Quân im lặng, hắn cũng hơi bất ngờ trước việc làm này của Phục Võ, hắn biết bà ta chưa từng nghĩ đến việc sống tiếp.
“Ha ha!”
Lúc này, Tư Oánh bỗng bật cười lớn tiếng.
Cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều nhìn Tư Oánh với vẻ mặt khó hiểu.
Tổ thạch luân hồi đã tuyệt vọng rồi.
Bây giờ nó chẳng còn quan tâm liệu Tư Oánh có gây sự hay không, dù sao sự việc đã không thể xoay chuyển được nữa.
Chờ chết đi!
Diệp Quân nhìn Tư Oánh đang cười điên cuồng cách đó không xa, người dân này đúng là không được bình thường cho lắm.
Phục Võ phớt lờ Tư Oánh, bà ta chậm rãi đi về phía tổ thạch luân hồi, mà lúc này, hai luồng ánh sáng xanh đột nhiên bay ra từ tổ thạch luân hồi, là hai người phụ nữ.
Khi nhìn thấy hai người phụ nữ này, Phục Võ dừng lại.
Tư Hỏa! Phượng Đông! Quan chấp hành!
Năm xưa khi bà ta giao chiến với Thiên Hành Chủ Tư Oánh và các cường giả, có bốn quan chấp hành về phe bà ta, trong đó có hai người tử trận. Mà hai người trước mặt chính là hai người đã tử trận khi ấy.
Bây giờ họ cũng chỉ là tàn ảnh.
Tư Hỏa nhìn Phục Võ như đã hóa thành kẻ điên với vẻ mặt phức tạp: “Đại tỷ”.
Đại tỷ!
Tiếng gọi đại tỷ này khiến nước mắt Phục Võ tuôn rơi. Năm xưa, khi bà ta bị toàn bộ cường giả của nền văn minh Thiên Hành bao vây tấn công, bốn vị quan chấp hành đã bất chấp tính mạng bảo vệ bà ta… Mà hai người trước mắt lại còn tử trận!
Bây giờ gặp lại người cũ, sao bà ta có thể không cảm động?
Tư Hỏa nhìn cảnh tượng xung quanh với vẻ hơi ngơ ngác, sau đó bà ta nhìn Phục Võ khẽ nói: “Đại tỷ, ta và Phượng Đông đi theo tỷ cả đời, đến lúc chết cũng chưa từng cầu xin tỷ bất cứ chuyện gì, bây giờ chúng ta muốn cầu xin tỷ một chuyện… đừng hủy diệt nền văn minh Thiên Hành, được không?”
Quả hạch vỡ tan.
Lời thề bị phá vỡ!
Nhưng sự sống của bà ta bắt đầu giảm đi nhanh chóng… Nhiều nhất là hai khắc nữa, bà ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Không vào luân hồi! Không thể tái sinh!
Không còn là con dân của nền văn minh Thiên Hành nữa!
Khoảnh khắc Phục Võ tự tay bóp vỡ quả hạch của mình, sắc mặt tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đang có mặt đều trở nên tái nhợt.
Tự tuyệt đường lui của mình! Không chừa lại cơ hội sống!
Tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều không ngờ Phục Võ lại bóp vỡ quả hạch của mình để tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành…
Nhất Niệm thở dài, nắm chặt tay Diệp Quân, trong mắt cô ta hiện lên vẻ phức tạp.
Diệp Quân im lặng, hắn cũng hơi bất ngờ trước việc làm này của Phục Võ, hắn biết bà ta chưa từng nghĩ đến việc sống tiếp.
“Ha ha!”
Lúc này, Tư Oánh bỗng bật cười lớn tiếng.
Cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều nhìn Tư Oánh với vẻ mặt khó hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tổ thạch luân hồi đã tuyệt vọng rồi.
Bây giờ nó chẳng còn quan tâm liệu Tư Oánh có gây sự hay không, dù sao sự việc đã không thể xoay chuyển được nữa.
Chờ chết đi!
Diệp Quân nhìn Tư Oánh đang cười điên cuồng cách đó không xa, người dân này đúng là không được bình thường cho lắm.
Phục Võ phớt lờ Tư Oánh, bà ta chậm rãi đi về phía tổ thạch luân hồi, mà lúc này, hai luồng ánh sáng xanh đột nhiên bay ra từ tổ thạch luân hồi, là hai người phụ nữ.
Khi nhìn thấy hai người phụ nữ này, Phục Võ dừng lại.
Tư Hỏa! Phượng Đông! Quan chấp hành!
Năm xưa khi bà ta giao chiến với Thiên Hành Chủ Tư Oánh và các cường giả, có bốn quan chấp hành về phe bà ta, trong đó có hai người tử trận. Mà hai người trước mặt chính là hai người đã tử trận khi ấy.
Bây giờ họ cũng chỉ là tàn ảnh.
Tư Hỏa nhìn Phục Võ như đã hóa thành kẻ điên với vẻ mặt phức tạp: “Đại tỷ”.
Đại tỷ!
Tiếng gọi đại tỷ này khiến nước mắt Phục Võ tuôn rơi. Năm xưa, khi bà ta bị toàn bộ cường giả của nền văn minh Thiên Hành bao vây tấn công, bốn vị quan chấp hành đã bất chấp tính mạng bảo vệ bà ta… Mà hai người trước mắt lại còn tử trận!
Bây giờ gặp lại người cũ, sao bà ta có thể không cảm động?
Tư Hỏa nhìn cảnh tượng xung quanh với vẻ hơi ngơ ngác, sau đó bà ta nhìn Phục Võ khẽ nói: “Đại tỷ, ta và Phượng Đông đi theo tỷ cả đời, đến lúc chết cũng chưa từng cầu xin tỷ bất cứ chuyện gì, bây giờ chúng ta muốn cầu xin tỷ một chuyện… đừng hủy diệt nền văn minh Thiên Hành, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro