Chương 4288
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Roẹt!
Một tia sáng đỏ vạch ngang bầu trời.
Tịnh Sơ xuất hiện lại ở một tinh không khác, nơi Hoàng thành Đại Chu lấp ló ở xa.
Đúng lúc bà ta định đi tới thì đồng tử rụt lại, cấp tốc xoay người, chắp tay trước ngực.
Xoẹt!
Một thanh kiếm đỏ thắm bị lòng bàn tay bà ngay chặn, nhưng vẫn tỏa ra sức mạnh đẩy Tịnh Sơ bay đi nghìn trượng.
Nó được ngưng tụ từ máu tươi, ẩn chứa sát lực đáng sợ đang dần dần ăn mòn đôi tay Tịnh Sơ.
“Phá!”
Giọng Pháp Thần Ác Đạo vang lên.
Thanh kiếm chấn động, lập lòe ánh đỏ.
Tịnh Sơ trợn mắt khi thấy hai tay mình vỡ nát, để mũi kiếm đâm xuyên bụng.
Uỳnh!
Thân hình bà ta run lên, một lần nữa dùng tay bắt lấy lưỡi kiếm, không cho nó làm hại đến Diệp Quân.
Một bóng hình xuất hiện.
Ba Chí Tôn đến!
Tịnh Sơ giơ tay phải lên đỡ.
Uỳnh!
Cả bà ta lẫn Diệp Quân bị đánh bay đi. Tay phải Tịnh Sơ vỡ nát, chỉ còn lại tay trái.
Tịnh Sơ không có thời gian quan tâm, chỉ xoay người mang Diệp Quân chạy về phía Hoàng thành. Nhưng khi chỉ còn cách vài trăm trượng, bà ta đã bị một thứ sức mạnh vô hình chụp lấy.
Pháp Thần Ác Đạo xuất hiện trước mặt, sau lưng lại là Ba Chí Tôn.
Tịnh Sơ đạp mạnh chân, dùng cả thân thể tông vào Pháp Thần Ác Đạo.
Cô ta nhíu mày, không ngờ người này đã bị thương nặng đến thế mà vẫn còn dám liều mạng.
Pháp Thần Ác Đạo vươn tay, thả ra vô số thần pháp sấm sét tuôn ra.
Tịnh Sơ nhào tới tông vỡ chúng nó, đẩy lùi Pháp Thần Ác Đạo, đồng thời cũng vứt Diệp Quân lên tường thành.
Tịnh Sơ thấy hắn đã an toàn thì nở nụ cười, sức cùng lực kiệt mà quỳ xuống, một giây sau lại ép bản thân đứng dậy.
Ngực bị kiếm đâm xuyên, tay phải đã mất, cả người vẫn đang bốc cháy.
Tịnh Sơ chậm rãi đi về Pháp Thần Ác Đạo và Ba Chí Tôn, máu ồ ạt túa ra từ miệng, thân thể dần tan vỡ.
Ánh mắt dại ra, bà ta thì thầm: “Tịnh Sơ ta… thề với trời cao, xin được chứng giám. Không sợ cường địch, che chở đồng bào, chết cũng không sờn… Chỉ cần sau lưng còn trái cây, ta sẽ tử chiến đến giọt máu cuối cùng…”
Ba Chí Tôn và Pháp Thần Ác Đạo bỗng dừng tay.
Khi thấy Diệp Quân xuất hiện bên cạnh Tịnh Sơ.
Bọn họ thắc mắc làm sao tên này bị vứt đi rồi mà còn trở lại làm gì.
Tịnh Sơ chậm chạp quay lại, thấy Diệp Quân thì ngẩn ra, lập tức rơi lệ: “Ngươi… còn… ra làm gì…”
Nhờ huyết mạch Phong Ma quấy phá mà Diệp Quân vẫn còn chưa tỉnh táo.
Hắn gắng gượng ép nó xuống, nhìn Pháp Thần Ác Đạo và Ba Chí Tôn, rồi lại nhìn Tịnh Sơ đã gần biến mất, thì thầm: “Cha ơi, con cầu xin cha một chuyện…”
“Người nhà với nhau, cầu xin làm gì?”
Một giọng nói vang lên.
Rắc!
Thời không cạnh Diệp Quân vỡ đôi, để một người đàn ông áo trắng bước ra.
Kế bên là một người phụ nữ khác.
Trong tà váy trắng.
Ba Chí Tôn thấy hai người họ thì bật cười: “Gọi chi viện? Được thôi, một tên quan chấp hành đứng đầu gần chết cũng chẳng có gì thú vị, hai người các ngươi còn ở trạng thái hoàn hảo mới hay. Tới đi!”
Rồi quay lại dặn dò Pháp Thần Ác Đạo: “Các ngươi không cần xen vào, xem ta thể hiện là được”
Một tia sáng đỏ vạch ngang bầu trời.
Tịnh Sơ xuất hiện lại ở một tinh không khác, nơi Hoàng thành Đại Chu lấp ló ở xa.
Đúng lúc bà ta định đi tới thì đồng tử rụt lại, cấp tốc xoay người, chắp tay trước ngực.
Xoẹt!
Một thanh kiếm đỏ thắm bị lòng bàn tay bà ngay chặn, nhưng vẫn tỏa ra sức mạnh đẩy Tịnh Sơ bay đi nghìn trượng.
Nó được ngưng tụ từ máu tươi, ẩn chứa sát lực đáng sợ đang dần dần ăn mòn đôi tay Tịnh Sơ.
“Phá!”
Giọng Pháp Thần Ác Đạo vang lên.
Thanh kiếm chấn động, lập lòe ánh đỏ.
Tịnh Sơ trợn mắt khi thấy hai tay mình vỡ nát, để mũi kiếm đâm xuyên bụng.
Uỳnh!
Thân hình bà ta run lên, một lần nữa dùng tay bắt lấy lưỡi kiếm, không cho nó làm hại đến Diệp Quân.
Một bóng hình xuất hiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba Chí Tôn đến!
Tịnh Sơ giơ tay phải lên đỡ.
Uỳnh!
Cả bà ta lẫn Diệp Quân bị đánh bay đi. Tay phải Tịnh Sơ vỡ nát, chỉ còn lại tay trái.
Tịnh Sơ không có thời gian quan tâm, chỉ xoay người mang Diệp Quân chạy về phía Hoàng thành. Nhưng khi chỉ còn cách vài trăm trượng, bà ta đã bị một thứ sức mạnh vô hình chụp lấy.
Pháp Thần Ác Đạo xuất hiện trước mặt, sau lưng lại là Ba Chí Tôn.
Tịnh Sơ đạp mạnh chân, dùng cả thân thể tông vào Pháp Thần Ác Đạo.
Cô ta nhíu mày, không ngờ người này đã bị thương nặng đến thế mà vẫn còn dám liều mạng.
Pháp Thần Ác Đạo vươn tay, thả ra vô số thần pháp sấm sét tuôn ra.
Tịnh Sơ nhào tới tông vỡ chúng nó, đẩy lùi Pháp Thần Ác Đạo, đồng thời cũng vứt Diệp Quân lên tường thành.
Tịnh Sơ thấy hắn đã an toàn thì nở nụ cười, sức cùng lực kiệt mà quỳ xuống, một giây sau lại ép bản thân đứng dậy.
Ngực bị kiếm đâm xuyên, tay phải đã mất, cả người vẫn đang bốc cháy.
Tịnh Sơ chậm rãi đi về Pháp Thần Ác Đạo và Ba Chí Tôn, máu ồ ạt túa ra từ miệng, thân thể dần tan vỡ.
Ánh mắt dại ra, bà ta thì thầm: “Tịnh Sơ ta… thề với trời cao, xin được chứng giám. Không sợ cường địch, che chở đồng bào, chết cũng không sờn… Chỉ cần sau lưng còn trái cây, ta sẽ tử chiến đến giọt máu cuối cùng…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba Chí Tôn và Pháp Thần Ác Đạo bỗng dừng tay.
Khi thấy Diệp Quân xuất hiện bên cạnh Tịnh Sơ.
Bọn họ thắc mắc làm sao tên này bị vứt đi rồi mà còn trở lại làm gì.
Tịnh Sơ chậm chạp quay lại, thấy Diệp Quân thì ngẩn ra, lập tức rơi lệ: “Ngươi… còn… ra làm gì…”
Nhờ huyết mạch Phong Ma quấy phá mà Diệp Quân vẫn còn chưa tỉnh táo.
Hắn gắng gượng ép nó xuống, nhìn Pháp Thần Ác Đạo và Ba Chí Tôn, rồi lại nhìn Tịnh Sơ đã gần biến mất, thì thầm: “Cha ơi, con cầu xin cha một chuyện…”
“Người nhà với nhau, cầu xin làm gì?”
Một giọng nói vang lên.
Rắc!
Thời không cạnh Diệp Quân vỡ đôi, để một người đàn ông áo trắng bước ra.
Kế bên là một người phụ nữ khác.
Trong tà váy trắng.
Ba Chí Tôn thấy hai người họ thì bật cười: “Gọi chi viện? Được thôi, một tên quan chấp hành đứng đầu gần chết cũng chẳng có gì thú vị, hai người các ngươi còn ở trạng thái hoàn hảo mới hay. Tới đi!”
Rồi quay lại dặn dò Pháp Thần Ác Đạo: “Các ngươi không cần xen vào, xem ta thể hiện là được”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro