Chương 4346
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Diệp Quân: “…”
Người không mặt kia vươn tay phải ra rồi ấn xuống. Thời không bốn phía bắt đầu sụp đổ, hóa thành cát bụi.
Ai nấy đều hoảng hốt.
Khi nhận ra mình đang bị cố định bởi một thứ sức mạnh vô hình, cảm nhận được mà không đụng chạm hay nhìn thấy được, tựa như một loại quy tắc.
Diệp Quân cũng cả kinh khi thấy kiếm ý Vô Địch đang dần tan biến dưới sức mạnh này.
Trong khi ngay cả Tịnh Sơ cũng khó mà làm gì được nó.
Hắn vội lấy kiếm tuh ra. Kiếm run lên nhưng không có gì xảy ra. Hắn vung kiếm, nghe thấy có tiếng vỡ.
Người không mặt thoáng tỏ ra ngạc nhiên khi thấy thanh kiếm.
Kiếm tu nhìn xuống người mình, lắc đầu: “Quá yếu”.
Rồi kiếm ông ấy rời vỏ.
Xoẹt!
Kiếm bay ra.
Đồng tử người không mặt rụt lại, vung tay lên thật cao rồi nện xuống. Một thứ sức mạnh kỳ lạ giống với pháp tắc Đại Đạo xuất hiện khiến vũ trụ vỡ nát.
Đây là sự áp chế tuyệt đối từ pháp tắc cấp cao lên cấp thấp.
Kiếm của kiếm tu cũng đã bay tới nơi.
Bao nhiêu pháp tắc Đại Đạo kia tan thành mây khói trong chớp mắt như chưa từng tồn tại. . Đam Mỹ H Văn
Phập!
Người không mặt trợn mắt nhìn thanh kiếm cắm vào ngực mình rồi hoang mang nhìn kiếm tu.
Ông ấy chỉ có ánh mắt vô cùng thất vọng.
Diệp Quân: “…”
Người không mặt đưa tay lên, cơ thể hóa thành những tia sáng đỏ. Một tia lao về phía kiếm tu, một tia trực chỉ Diệp Quân, còn lại tấn công cường giả tộc Vạn Cổ.
Nhưng nó chưa kịp đến gần kiếm tu đã biến mất.
Kiếm tu quay sang, thấy giữa trán Diệp Quân có một dấu ấn kỳ lạ hình con mắt màu đỏ, chỉ lớn bằng hạt đầu.
Diệp Quân cũng ngu người.
“Mắt Báo Thù!”
Đại Tế Sư bên kia cười phá lên.
Diệp Quân quay sang, chỉ thấy ông ta nhìn hắn đầy ác độc: “Kẻ nào mang dấu ấn này sẽ bị toàn bộ văn minh Phệ Giả đuổi theo báo thù đến cùng!”
Diệp Quân đang muốn đưa kiếm Thanh Huyền lên đâm vào cái ấn xem sao thì con mắt kia bỗng biến mất.
Hắn nhíu mày.
Đại Tế Sư: “Vị trí và mặt mũi của ngươi đã được đưa tới văn minh Phệ Giả. Ngươi chỉ còn một con đường chết mà thôi”.
Diệp Quân hỏi lại: “Ngươi không thấy đại bá ta mạnh thế nào à?”
Kiếm tu liếc sang, khẽ cười.
Người không mặt kia vươn tay phải ra rồi ấn xuống. Thời không bốn phía bắt đầu sụp đổ, hóa thành cát bụi.
Ai nấy đều hoảng hốt.
Khi nhận ra mình đang bị cố định bởi một thứ sức mạnh vô hình, cảm nhận được mà không đụng chạm hay nhìn thấy được, tựa như một loại quy tắc.
Diệp Quân cũng cả kinh khi thấy kiếm ý Vô Địch đang dần tan biến dưới sức mạnh này.
Trong khi ngay cả Tịnh Sơ cũng khó mà làm gì được nó.
Hắn vội lấy kiếm tuh ra. Kiếm run lên nhưng không có gì xảy ra. Hắn vung kiếm, nghe thấy có tiếng vỡ.
Người không mặt thoáng tỏ ra ngạc nhiên khi thấy thanh kiếm.
Kiếm tu nhìn xuống người mình, lắc đầu: “Quá yếu”.
Rồi kiếm ông ấy rời vỏ.
Xoẹt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếm bay ra.
Đồng tử người không mặt rụt lại, vung tay lên thật cao rồi nện xuống. Một thứ sức mạnh kỳ lạ giống với pháp tắc Đại Đạo xuất hiện khiến vũ trụ vỡ nát.
Đây là sự áp chế tuyệt đối từ pháp tắc cấp cao lên cấp thấp.
Kiếm của kiếm tu cũng đã bay tới nơi.
Bao nhiêu pháp tắc Đại Đạo kia tan thành mây khói trong chớp mắt như chưa từng tồn tại. . Đam Mỹ H Văn
Phập!
Người không mặt trợn mắt nhìn thanh kiếm cắm vào ngực mình rồi hoang mang nhìn kiếm tu.
Ông ấy chỉ có ánh mắt vô cùng thất vọng.
Diệp Quân: “…”
Người không mặt đưa tay lên, cơ thể hóa thành những tia sáng đỏ. Một tia lao về phía kiếm tu, một tia trực chỉ Diệp Quân, còn lại tấn công cường giả tộc Vạn Cổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nó chưa kịp đến gần kiếm tu đã biến mất.
Kiếm tu quay sang, thấy giữa trán Diệp Quân có một dấu ấn kỳ lạ hình con mắt màu đỏ, chỉ lớn bằng hạt đầu.
Diệp Quân cũng ngu người.
“Mắt Báo Thù!”
Đại Tế Sư bên kia cười phá lên.
Diệp Quân quay sang, chỉ thấy ông ta nhìn hắn đầy ác độc: “Kẻ nào mang dấu ấn này sẽ bị toàn bộ văn minh Phệ Giả đuổi theo báo thù đến cùng!”
Diệp Quân đang muốn đưa kiếm Thanh Huyền lên đâm vào cái ấn xem sao thì con mắt kia bỗng biến mất.
Hắn nhíu mày.
Đại Tế Sư: “Vị trí và mặt mũi của ngươi đã được đưa tới văn minh Phệ Giả. Ngươi chỉ còn một con đường chết mà thôi”.
Diệp Quân hỏi lại: “Ngươi không thấy đại bá ta mạnh thế nào à?”
Kiếm tu liếc sang, khẽ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro