Chương 4351
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Tịnh An chần chừ: “Thiên Hành Chủ…”
Chiêm Thanh bật cười.
Diệp Quân cũng cười.
Chiêm Thanh đi đến xoa đầu Tịnh An, nói: “Được thôi”.
Tịnh An tròn mắt khó tin: “Thật sao?”
Chiêm Thanh gật đầu: “Đúng”.
Tịnh An kích động, quay sang ôm chầm người kế bên thơm chùn chụt.
“Này!”
Nhất Niệm đã xông tới tách ra: “Sai rồi! Thơm sai rồi! Đừng làm bậy!”
Người đó là Diệp Quân…
Tịnh An vì quá phấn khích mà nhầm vị trí của hắn và Nhất Niệm.
Diệp Quân thầm nhủ thế là bị thả dê rồi.
Tịnh An thấy mình thơm sai người thì đỏ mặt, nhưng nhanh chóng khôi phục hỏi Thiên Hành Chủ: “Vậy từ giờ ta là Thiên Hành Chủ?”
Chiêm Thanh vươn tay đẩy một quả ấn sang cho Tịnh An.
Đó là Ấn Thiên Hành!
Tịnh An muốn cầm lấy theo bản năng, nhưng rồi bàn tay khựng lại, rơi vào im lặng.
Chiêm Thanh hỏi: “Sao vậy? Thấy áp lực rồi à?”
Tịnh An gật đầu.
Cô ta vẫn luôn muốn làm Thiên Hành Chủ, nhưng giờ phút này mới nhận thức được sức nặng đi kèm.
Đến từ trách nhiệm.
Chiêm Thanh đặt ấn vào tay Tịnh An, cười nói: “Có áp lực mới có động lực. Ta tin cô và trái cây Nhất Niệm sẽ quản lý văn minh Thiên Hành đâu vào đấy”.
Cô ta biết văn minh Thiên Hành muốn trở lại đỉnh cao chỉ có thể dựa vào Diệp Quân, mà Nhất Niệm là vợ hắn, Tịnh An là bạn hắn, chỉ có giao văn minh Thiên Hành cho hai người này mới có thể trói buộc lấy hắn.
Tịnh An im lặng một hồi lâu.
Cô ta cầm ấn, nghiêm túc nói với Chiêm Thanh: “Ta và Nhất Niệm nhất định sẽ đưa văn minh Thiên Hành về lại đỉnh cao”.
Chiêm Thanh gật đầu: “Ta tin các ngươi có thể. Hiện giờ có rất nhiều bộ phận chưa trùng tu được, hai người hãy chọn một vài trái cây để làm đi”.
Tịnh An và Nhất Niệm gật đầu rồi dắt tay nhau đi, vô cùng phấn khích vì bây giờ đã được danh chính ngôn thuận.
Diệp Quân nhìn theo mà bật cười.
Rồi hắn hỏi: “Còn Chiêm Thanh cô nương thì sao? Có kế hoạch gì sau khi trao quyền không?”
Chiêm Thanh nghĩ ngợi: “Ta đi du lịch vậy, nhưng vẫn còn phải ở lại trông chừng một thời gian”.
Diệp Quân gật đầu. . Truyện Nữ Phụ
Hai cô bé kia tuy nhiệt tình có thừa nhưng vẫn còn trẻ, mà văn minh Thiên Hành vẫn cần một hòn đá tảng.
Chiêm Thanh hỏi Diệp Quân: “Còn ngươi?”
Chiêm Thanh bật cười.
Diệp Quân cũng cười.
Chiêm Thanh đi đến xoa đầu Tịnh An, nói: “Được thôi”.
Tịnh An tròn mắt khó tin: “Thật sao?”
Chiêm Thanh gật đầu: “Đúng”.
Tịnh An kích động, quay sang ôm chầm người kế bên thơm chùn chụt.
“Này!”
Nhất Niệm đã xông tới tách ra: “Sai rồi! Thơm sai rồi! Đừng làm bậy!”
Người đó là Diệp Quân…
Tịnh An vì quá phấn khích mà nhầm vị trí của hắn và Nhất Niệm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quân thầm nhủ thế là bị thả dê rồi.
Tịnh An thấy mình thơm sai người thì đỏ mặt, nhưng nhanh chóng khôi phục hỏi Thiên Hành Chủ: “Vậy từ giờ ta là Thiên Hành Chủ?”
Chiêm Thanh vươn tay đẩy một quả ấn sang cho Tịnh An.
Đó là Ấn Thiên Hành!
Tịnh An muốn cầm lấy theo bản năng, nhưng rồi bàn tay khựng lại, rơi vào im lặng.
Chiêm Thanh hỏi: “Sao vậy? Thấy áp lực rồi à?”
Tịnh An gật đầu.
Cô ta vẫn luôn muốn làm Thiên Hành Chủ, nhưng giờ phút này mới nhận thức được sức nặng đi kèm.
Đến từ trách nhiệm.
Chiêm Thanh đặt ấn vào tay Tịnh An, cười nói: “Có áp lực mới có động lực. Ta tin cô và trái cây Nhất Niệm sẽ quản lý văn minh Thiên Hành đâu vào đấy”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta biết văn minh Thiên Hành muốn trở lại đỉnh cao chỉ có thể dựa vào Diệp Quân, mà Nhất Niệm là vợ hắn, Tịnh An là bạn hắn, chỉ có giao văn minh Thiên Hành cho hai người này mới có thể trói buộc lấy hắn.
Tịnh An im lặng một hồi lâu.
Cô ta cầm ấn, nghiêm túc nói với Chiêm Thanh: “Ta và Nhất Niệm nhất định sẽ đưa văn minh Thiên Hành về lại đỉnh cao”.
Chiêm Thanh gật đầu: “Ta tin các ngươi có thể. Hiện giờ có rất nhiều bộ phận chưa trùng tu được, hai người hãy chọn một vài trái cây để làm đi”.
Tịnh An và Nhất Niệm gật đầu rồi dắt tay nhau đi, vô cùng phấn khích vì bây giờ đã được danh chính ngôn thuận.
Diệp Quân nhìn theo mà bật cười.
Rồi hắn hỏi: “Còn Chiêm Thanh cô nương thì sao? Có kế hoạch gì sau khi trao quyền không?”
Chiêm Thanh nghĩ ngợi: “Ta đi du lịch vậy, nhưng vẫn còn phải ở lại trông chừng một thời gian”.
Diệp Quân gật đầu. . Truyện Nữ Phụ
Hai cô bé kia tuy nhiệt tình có thừa nhưng vẫn còn trẻ, mà văn minh Thiên Hành vẫn cần một hòn đá tảng.
Chiêm Thanh hỏi Diệp Quân: “Còn ngươi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro