Chương 78
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Vua rắn bình tĩnh nói: “Đánh được thì đánh, đánh không lại thì đổi cách kiếm tiền, có vấn đề gì sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Không có vấn đề!”
Vốn dĩ hắn cho rằng có thể đầu óc của yêu thú không được tốt lắm, dẫu sao cũng là yêu thú, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy!
Diệp Quân đưa cho vua rắn một chiếc nhẫn không gian.
Lúc này, một con rắn nhỏ bay tới trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca.
Vua rắn nói: “Mấy người đi theo nó!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Cứ như vậy, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi theo con rắn nhỏ biến mất trong rừng sâu.
Trên đường đi, Diệp Quân và Nạp Lan Ca thành công tránh được địa bàn của rất nhiều yêu thú, giảm được rất nhiều rắc rối!
Quan niệm địa bàn của yêu thú cực kỳ mạnh, rất nhiều lúc ngươi xông vào địa bàn của chúng, cho dù ngươi cố ý hay vô ý thì đều sẽ bị cho rằng đang khiêu khích.
Nhờ có con rắn nhỏ này dẫn đường, bọn họ giảm bớt đi được rất nhiều rắc rối.
Chẳng bao lâu sau, dưới sự chỉ dẫn của con rắn nhỏ đó, Diệp Quân và Nạp Lan Ca tới được bên trong một hẻm núi, hai bên hẻm núi là hai ngọn núi cao mấy nghìn trượng, trông cực kỳ hùng vĩ.
Lúc này, con rắn nhỏ lại dừng lại!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn về phía con rắn nhỏ, nó nói: “Phía trước là địa bàn của tộc gấu đen lớn, tộc rắn bọn ta và bọn chúng vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung, nếu như bọn chúng ngửi thấy khí tức của ta thì chắc chắn sẽ mạnh tay với hai người, vậy nên chặng đường tiếp theo mấy người phải tự mình đi rồi!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt rắn nhỏ, cười nói: “Cảm ơn nhé!”
Rắn nhỏ liếc nhìn nhẫn không gian, bên trong có một trăm viên kim tinh.
Rắn nhỏ chớp mắt, sau đó nói: “Vua gấu đen lớn đó cũng từng học ở thư viện Quan Huyên, đặc biệt thích lễ nghi của loài người các ngươi, nếu như ngươi lịch sự một chút thì có lẽ nó cũng sẽ không làm khó ngươi!”
Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn!”
Rắn nhỏ cười nói: “Cảm ơn tiền phí của ngươi nhé!”
Nói xong, nó nhận lấy nhẫn không gian, sau đó quay người biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu cười.
Nạp Lan Ca cười nói: “Đột nhiên cảm thấy hình như rắn cũng không đáng sợ tới vậy!”
Diệp Quân cười nói: “Quả thực!”
Hai người đi về phía xa.
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Bây giờ yêu tộc và loài người vẫn có tới trăm tộc có thể chung sống hoà bình, vẫn phải cảm ơn Kiếm Chủ Nhân Gian năm đó, là ông ấy đã thống nhất lại toàn vũ trụ, để cho trăm tộc được chung sống hoà bình. Hơn nữa còn xây dựng nên trật tự hoàn toàn mới. Nếu không thì thế gian này chẳng biết sẽ còn hỗn loạn tới mức nào nữa!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau khi vào thư viện, hắn cũng đọc được rất nhiều chuyện có liên quan tới Kiếm Chủ Nhân Gian.
Giống như Nạp Lan Ca đã nói, bây giờ con người có thể chung sống hoà bình với cả trăm tộc khác quả thực đều là nhờ có Kiếm Chủ Nhân Gian!
Dùng sức mạnh của bản thân để đoàn kết cả trăm tộc!
Bất cứ tộc nào cũng phải tuân thủ Quan Huyên Pháp!
Mặc dù mâu thuẫn giữa một vài các chủ địa phương vẫn tồn tại, nhưng trước nay chưa từng xảy ra tranh đấu với quy mô lớn!
Dường như nghĩ ra điều gì đó, trong lòng Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Tháp gia, ngươi có quen Kiếm Chủ Nhân Gian không? Quen biết mà ta nói là kiểu ngươi biết ông ta và ông ta cũng biết ngươi ấy!”
Tiểu Tháp trầm mặc một lúc, nói: “Quen!”
Diệp Quân phấn khích nói: “Tháp gia, ngươi lại có quen biết qua lại với cả Kiếm Chủ Nhân Gian cơ đấy… Ngươi đỉnh quá đi!”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân lại nói: “Tháp gia, trước đây ngươi không tán thành ta trở thành kiểu cường giả tuyệt thế giống như Kiếm Chủ Nhân Gian là vì lý do gì thế?”
Tiểu Tháp nói: “Ý của ta là người phải từ từ chứ không được mơ mộng hão huyền, có hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu: “Hiểu!”
Nói tới đây, hắn và Nạp Lan Ca đã tới sâu bên trong hẻm núi, đúng vào lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, tiếp đó, một con gấu đen có dáng người to lớn xuất hiện, cho người ta một cảm giác áp bức vô hình!
Yêu thú cấp Thiên!
Biểu cảm của Diệp Quân trở nên nghiêm trọng.
Nghiêm trọng bởi vì không chỉ có một con mà có tới hàng trăm con!
Hàng trăm con gấu!
Mặc dù một vài con gấu trong số đó có cấp bậc không quá cao, thế nhưng nếu như bọn chúng đồng loạt lao tới, cho dù là hắn thì cũng không chống đỡ nổi!
Yêu thú đều rất thích đi theo bầy!
Diệp Quân gạt bỏ suy nghĩ, sau đó chắp tay nói với con gấu đen kia: “Tại hạ đi nhầm địa bàn, mong vua gấu lượng thứ cho”.
Bên cạnh con gấu đen đó có một con gấu đen khác gầm lên phẫn nộ: “Loài người…”
Con gấu đen quay người giáng một cú tát!
Bốp!
Con gấu đen đó bị đánh bay ra xa mấy mét!
Cả bầy gấu đều ngơ ngác!
Con gấu đen kia lạnh lùng nói: “Gầm cái gì mà gầm? Không phải ta đã dạy bọn ngươi rồi sao? Phải lịch sự! Lịch sự!”
Nó vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Quân, sau đó cũng chắp tay nói: “Chào công tử, ta đây cũng biết lịch sự!”
Diệp Quân: “…”
Nạp Lan Ca không nhịn được cười. Đọc truyện nhanh tại Vietwriter.vn
Diệp Quân khẽ cười: “Bên ngoài đồn vua gấu có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Con gấu đen chớp mắt: “Người bên ngoài đều biết ta…biết tại hạ sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế!”
Gấu đen bật cười nói: “Đều là hư danh, hư danh thôi!”
Diệp Quân khẽ cười, hắn lấy ra một cuốn sách cổ mang theo bên người đưa cho vua gấu: “Vua gấu, cuốn sách này là sách vở cất giữ của thư viện Quan Huyên, mặc dù không phải công pháp hay kỹ thuật luyện võ gì, nhưng lại do Kiếm Chủ Nhân Gian năm xưa để lại. Sau khi ta đọc xong đã học hỏi được rất nhiều điều, hôm nay đi qua nơi này, thấy có duyên với vua gấu nên tặng lại cho vua gấu đấy”.
Nghe vậy, con gấu đen vội vàng nhận lấy cuốn sách cổ, sau đó nói: “Loài người…ồ, vị công tử này, ngươi thật sự quá khách khí rồi!”
Nó vội vàng lấy ra một viên nội đan cấp Thiên đưa cho Diệp Quân: “Nhận mà không đáp lễ thì thật là không phải phép, mong công tử nhận lấy viên nội đan cấp Thiên này”.
Bầy gấu: “…”
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân gật đầu: “Không có vấn đề!”
Vốn dĩ hắn cho rằng có thể đầu óc của yêu thú không được tốt lắm, dẫu sao cũng là yêu thú, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy!
Diệp Quân đưa cho vua rắn một chiếc nhẫn không gian.
Lúc này, một con rắn nhỏ bay tới trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca.
Vua rắn nói: “Mấy người đi theo nó!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Cứ như vậy, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi theo con rắn nhỏ biến mất trong rừng sâu.
Trên đường đi, Diệp Quân và Nạp Lan Ca thành công tránh được địa bàn của rất nhiều yêu thú, giảm được rất nhiều rắc rối!
Quan niệm địa bàn của yêu thú cực kỳ mạnh, rất nhiều lúc ngươi xông vào địa bàn của chúng, cho dù ngươi cố ý hay vô ý thì đều sẽ bị cho rằng đang khiêu khích.
Nhờ có con rắn nhỏ này dẫn đường, bọn họ giảm bớt đi được rất nhiều rắc rối.
Chẳng bao lâu sau, dưới sự chỉ dẫn của con rắn nhỏ đó, Diệp Quân và Nạp Lan Ca tới được bên trong một hẻm núi, hai bên hẻm núi là hai ngọn núi cao mấy nghìn trượng, trông cực kỳ hùng vĩ.
Lúc này, con rắn nhỏ lại dừng lại!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn về phía con rắn nhỏ, nó nói: “Phía trước là địa bàn của tộc gấu đen lớn, tộc rắn bọn ta và bọn chúng vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung, nếu như bọn chúng ngửi thấy khí tức của ta thì chắc chắn sẽ mạnh tay với hai người, vậy nên chặng đường tiếp theo mấy người phải tự mình đi rồi!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt rắn nhỏ, cười nói: “Cảm ơn nhé!”
Rắn nhỏ liếc nhìn nhẫn không gian, bên trong có một trăm viên kim tinh.
Rắn nhỏ chớp mắt, sau đó nói: “Vua gấu đen lớn đó cũng từng học ở thư viện Quan Huyên, đặc biệt thích lễ nghi của loài người các ngươi, nếu như ngươi lịch sự một chút thì có lẽ nó cũng sẽ không làm khó ngươi!”
Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn!”
Rắn nhỏ cười nói: “Cảm ơn tiền phí của ngươi nhé!”
Nói xong, nó nhận lấy nhẫn không gian, sau đó quay người biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nạp Lan Ca cười nói: “Đột nhiên cảm thấy hình như rắn cũng không đáng sợ tới vậy!”
Diệp Quân cười nói: “Quả thực!”
Hai người đi về phía xa.
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Bây giờ yêu tộc và loài người vẫn có tới trăm tộc có thể chung sống hoà bình, vẫn phải cảm ơn Kiếm Chủ Nhân Gian năm đó, là ông ấy đã thống nhất lại toàn vũ trụ, để cho trăm tộc được chung sống hoà bình. Hơn nữa còn xây dựng nên trật tự hoàn toàn mới. Nếu không thì thế gian này chẳng biết sẽ còn hỗn loạn tới mức nào nữa!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau khi vào thư viện, hắn cũng đọc được rất nhiều chuyện có liên quan tới Kiếm Chủ Nhân Gian.
Giống như Nạp Lan Ca đã nói, bây giờ con người có thể chung sống hoà bình với cả trăm tộc khác quả thực đều là nhờ có Kiếm Chủ Nhân Gian!
Dùng sức mạnh của bản thân để đoàn kết cả trăm tộc!
Bất cứ tộc nào cũng phải tuân thủ Quan Huyên Pháp!
Mặc dù mâu thuẫn giữa một vài các chủ địa phương vẫn tồn tại, nhưng trước nay chưa từng xảy ra tranh đấu với quy mô lớn!
Dường như nghĩ ra điều gì đó, trong lòng Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Tháp gia, ngươi có quen Kiếm Chủ Nhân Gian không? Quen biết mà ta nói là kiểu ngươi biết ông ta và ông ta cũng biết ngươi ấy!”
Tiểu Tháp trầm mặc một lúc, nói: “Quen!”
Diệp Quân phấn khích nói: “Tháp gia, ngươi lại có quen biết qua lại với cả Kiếm Chủ Nhân Gian cơ đấy… Ngươi đỉnh quá đi!”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân lại nói: “Tháp gia, trước đây ngươi không tán thành ta trở thành kiểu cường giả tuyệt thế giống như Kiếm Chủ Nhân Gian là vì lý do gì thế?”
Tiểu Tháp nói: “Ý của ta là người phải từ từ chứ không được mơ mộng hão huyền, có hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu: “Hiểu!”
Nói tới đây, hắn và Nạp Lan Ca đã tới sâu bên trong hẻm núi, đúng vào lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, tiếp đó, một con gấu đen có dáng người to lớn xuất hiện, cho người ta một cảm giác áp bức vô hình!
Yêu thú cấp Thiên!
Biểu cảm của Diệp Quân trở nên nghiêm trọng.
Nghiêm trọng bởi vì không chỉ có một con mà có tới hàng trăm con!
Hàng trăm con gấu!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù một vài con gấu trong số đó có cấp bậc không quá cao, thế nhưng nếu như bọn chúng đồng loạt lao tới, cho dù là hắn thì cũng không chống đỡ nổi!
Yêu thú đều rất thích đi theo bầy!
Diệp Quân gạt bỏ suy nghĩ, sau đó chắp tay nói với con gấu đen kia: “Tại hạ đi nhầm địa bàn, mong vua gấu lượng thứ cho”.
Bên cạnh con gấu đen đó có một con gấu đen khác gầm lên phẫn nộ: “Loài người…”
Con gấu đen quay người giáng một cú tát!
Bốp!
Con gấu đen đó bị đánh bay ra xa mấy mét!
Cả bầy gấu đều ngơ ngác!
Con gấu đen kia lạnh lùng nói: “Gầm cái gì mà gầm? Không phải ta đã dạy bọn ngươi rồi sao? Phải lịch sự! Lịch sự!”
Nó vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Quân, sau đó cũng chắp tay nói: “Chào công tử, ta đây cũng biết lịch sự!”
Diệp Quân: “…”
Nạp Lan Ca không nhịn được cười. Đọc truyện nhanh tại Vietwriter.vn
Diệp Quân khẽ cười: “Bên ngoài đồn vua gấu có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Con gấu đen chớp mắt: “Người bên ngoài đều biết ta…biết tại hạ sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế!”
Gấu đen bật cười nói: “Đều là hư danh, hư danh thôi!”
Diệp Quân khẽ cười, hắn lấy ra một cuốn sách cổ mang theo bên người đưa cho vua gấu: “Vua gấu, cuốn sách này là sách vở cất giữ của thư viện Quan Huyên, mặc dù không phải công pháp hay kỹ thuật luyện võ gì, nhưng lại do Kiếm Chủ Nhân Gian năm xưa để lại. Sau khi ta đọc xong đã học hỏi được rất nhiều điều, hôm nay đi qua nơi này, thấy có duyên với vua gấu nên tặng lại cho vua gấu đấy”.
Nghe vậy, con gấu đen vội vàng nhận lấy cuốn sách cổ, sau đó nói: “Loài người…ồ, vị công tử này, ngươi thật sự quá khách khí rồi!”
Nó vội vàng lấy ra một viên nội đan cấp Thiên đưa cho Diệp Quân: “Nhận mà không đáp lễ thì thật là không phải phép, mong công tử nhận lấy viên nội đan cấp Thiên này”.
Bầy gấu: “…”
Diệp Quân: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro