Chương 8
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân: “Vừa nhận được tin Nam Sơn xuất hiện một bí
cảnh, trong bí cảnh đó có linh khí cực kỳ thuần khiết tiết ra ngoài.
Theo những gì thám tử của chúng ta thăm dò, rất có thể trong đó có mỏ tử tinh”.
Mỏ tử tinh!
Diệp Quân sửng sốt.
Đồng tiền thường dùng ở Nam Châu là linh tinh, mà linh tinh được chia thành linh tinh hạ phẩm, linh tinh trung phẩm, linh tinh thượng phẩm, trên linh tinh là linh tinh cực phẩm, trên nữa là tử tinh, tử tinh cực kỳ quý hiếm. Dù là gia tộc họ Diệp cũng không có thứ quý hiếm này.
Tử tinh!
Diệp Quân như có điều suy nghĩ.
Trước kia hắn từng đưa cho Tháp gia linh tinh thượng phẩm nhưng gần như không có tác dụng, có lẽ tử tinh có thể có tác dụng hồi phục vết thương của nó.
Không chỉ có tác dụng với Tháp gia mà cũng có tác dụng rất lớn với gia tộc họ Diệp và bản thân hắn.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm đưa ra quyết định.
Lúc này Diệp Tiêu bỗng nói: “Muốn đi xem thử à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Ý của bọn ta cũng thế, nhưng ngươi cũng nên biết Nam Sơn xuất hiện bí cảnh này có lẽ không phải là bí cảnh thông thường, chắc chắn trong đó cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa bọn ta đã nhận được tin nhà họ Lý và nhà họ Nam đã phái người đến đó, không chỉ thế, thành Ung Châu cách chúng ta khá gần chắc cũng đã bảo người đến, nên…”
Diệp Quân cười nói: “Tộc trưởng yên tâm, ta sẽ cẩn thận”.
Diệp Tiêu gật đầu: “Ta biết ngươi rất tỉ mỉ, làm người khá thận trọng…”
Nói đến đây, ông ngừng một chốc lại nói: “Ngươi phải nhớ kỹ bí cảnh này chắc sẽ có nhiều thế lực tranh giành, nếu có thể lấy được cơ duyên trong bí cảnh, dĩ nhiên là tốt nhưng nếu không thể thì đừng tham lam, ngươi quan trọng hơn bất kỳ thứ gì với gia tộc họ Diệp”.
Nhị trưởng lão ở một bên cũng đi đến, trầm giọng nói: “Tiểu Quân, điểm nào của ngươi cũng tốt chỉ là làm việc không đủ tàn nhẫn và hiểm ác, mềm lòng nhân từ trong bí cảnh này là điều cấm kỵ, ngươi phải nhớ lấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.
Diệp Tiêu bỗng lấy một bộ áo giáp mềm màu đen đưa cho Diệp Quân: “Cho ngươi cái này”.
Áo giáp Hắc Nhuyễn!
Diệp Quân sửng sốt.
Các trưởng lão trong điện cũng sửng sốt.
Ở Nam Châu, pháp khí cũng chia làm cấp bậc, là huyền khí, linh khí, bảo khí, pháp khí, đạo khí, tiên khí, thần khí.
Áo giáp Hắc Nhuyễn này là một linh khí duy nhất của gia tộc họ Diệp.
Không còn cách nào khác, gia tộc họ Diệp nghèo!
Linh khí này đều được tổ tiên truyền lại, chỉ có tộc trưởng mới có thể dùng.
Mà trang bị cũng rất quan trọng, nhiều lúc thực lực không đủ mạnh thì dùng đến trang bị.
Diệp Quân nhìn áo giáp Hắc Nhuyễn trước mặt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy quá, hắn vừa định từ chối, Diệp Tiêu lại nhét vào trong tay hắn: “Đừng lằng nhằng nữa, cho ngươi thì ngươi cứ lấy đi”.
Diệp Quân do dự, sau đó gật đầu: “Vâng”.
Hắn vừa nói vừa cất áo giáp Hắc Nhuyễn vào.
Diệp Quân cúi người xuống: “Vậy ta đi đây”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trong điện, Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân rời đi, ánh mắt u ám không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Nhị trưởng lão bỗng nói: “Bây giờ ta đã hiểu tại sao năm đó lão tộc trưởng lại cho đại ca làm tộc trưởng rồi. Đại trưởng lão làm người mạnh mẽ, mắt nhìn nông cạn, chỉ biết đến cái lợi nhất thời… Còn ta thích bày mưu tính kế… chỉ có ông trọng tình nghĩa, quan tâm đến tình hình chung…”
Ông ta lắc đầu: “Bọn ta đều không bằng ông”.
Diệp Tiêu nhìn Nhị trưởng lão: “Ông thấy Tiểu Quân thế nào?”
Nhị trưởng lão trầm giọng nói: “Trầm lắng, bình tĩnh, suy nghĩ tỉ mỉ, trọng tình nghĩa nhưng không hèn yếu, làm việc quyết đoán, có can đảm…”
Nói đến đây ông ta như nghĩ đến điều gì, nhìn Diệp Tiêu khó tin nói: “Tộc trưởng…”
Diệp Tiêu khẽ nói: “Chúng ta già rồi”.
…
Nam Sơn.
Nam Sơn có diện tích hàng ngàn dặm, có rất nhiều ngọn núi lớn nên được gọi là dãy núi Nam Sơn.
Có một số yêu thú nguyên thủy sống ở đây, yêu thú và con người hiện đang cùng tồn tại trong hòa bình, vì ba mươi triệu năm trước, kiếm chủ nhân gian đã thu phục tất cả yêu tộc, cho đến nay, yêu thú và con người bắt đầu cùng sống trong hòa bình.
Dĩ nhiên vẫn có những mâu thuẫn riêng, nhưng đã ba mươi triệu năm trôi qua vẫn chưa xảy ra trận chiến nào giữa ngươi và yêu.
Khi Diệp Quân đến dãy núi Nam Sơn, dãy núi Nam Sơn bình thường vắng vẻ lúc này đã có rất nhiều cường giả đến đây.
Ngoài những người ở thành Hoang Cổ, còn có các cường giả ở thành khác xung quanh.
Thành Hoang Cổ nằm phía bên trái Nam Châu, còn khu vực phía Nam này có ít nhất một trăm thành nhỏ tương tự thành Hoang Cổ.
Còn linh mạch là mệnh mạch của tất cả các gia tộc lớn nhỏ.
Rầm rầm!
Đúng lúc này tầng mây ở chân trời bỗng tản ra, ngay sau đó một chiếc xe ngựa sang trọng dài mười trượng chạy ra.
Con ngựa này toàn thân toát ra ngọn lửa đỏ như máu, kích thước lớn hơn ngựa bình thường gấp mấy lần, mỗi khi xông tới sẽ để lại bốn dấu vó ngựa rực lửa dài.
Thấy thế mắt Diệp Quân trợn tròn.
Ngựa Liệt Diệm.
Đây là ngựa Liệt Diệm trong truyền thuyết, cấp bậc cảnh giới Vạn Pháp.
Nhìn thấy xe ngựa này, sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, người đến chắc chắn là một gia tộc lớn.
Lúc này bức màn xe ngựa sang trọng được vén lên, sau đó lộ ra một gương mặt tuyệt thế.
Là một cô gái.
Cô gái mặc bộ váy màu trắng, da trắng hơn tuyết, đôi mắt sắc như dao, lúc nhìn sang còn lộ ra khí chất kiêu ngạo, khiến người ta cảm thấy rùng mình, không dám khinh nhờn.
Sau khi bức màn được vén lên, lại thêm một gương mặt xinh đẹp lộ ra, cô gái này mặc bộ váy trắng như tuyết tay cầm một cuốn sách cổ, trên người toát ra khí chất thanh cao, nhã nhặn.
Nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân ở bên dưới sửng sốt.
Nạp Lan Ca!
Hắn không ngờ đây lại là vị hôn thê của hắn – Nạp Lan Ca.
Lúc này cô gái mặc váy trắng bỗng nói: “Kể từ lúc này, dãy núi Nam Sơn thuộc quyền quản lý của ba gia tộc lớn, một khắc sau nếu nơi này vẫn còn đám người tạp nham thì giết”.
Vừa dứt lời, ba lá cờ dài trăm trượng đột nhiên bay ra từ trong mây, sau đó đứng vững vàng trên bầu trời dãy núi Nam Sơn.
Nhà họ Nam!
Nhà họ Tư!
Nhà họ Trịnh!
Ba gia tộc siêu cấp của Nam Sơn.
Rất nhiều người bên dưới sững sờ.
Bí cảnh này thế mà lại kinh động đến ba gia tộc lớn ở Nam Châu?
Mỏ tử tinh!
Diệp Quân sửng sốt.
Đồng tiền thường dùng ở Nam Châu là linh tinh, mà linh tinh được chia thành linh tinh hạ phẩm, linh tinh trung phẩm, linh tinh thượng phẩm, trên linh tinh là linh tinh cực phẩm, trên nữa là tử tinh, tử tinh cực kỳ quý hiếm. Dù là gia tộc họ Diệp cũng không có thứ quý hiếm này.
Tử tinh!
Diệp Quân như có điều suy nghĩ.
Trước kia hắn từng đưa cho Tháp gia linh tinh thượng phẩm nhưng gần như không có tác dụng, có lẽ tử tinh có thể có tác dụng hồi phục vết thương của nó.
Không chỉ có tác dụng với Tháp gia mà cũng có tác dụng rất lớn với gia tộc họ Diệp và bản thân hắn.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm đưa ra quyết định.
Lúc này Diệp Tiêu bỗng nói: “Muốn đi xem thử à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Ý của bọn ta cũng thế, nhưng ngươi cũng nên biết Nam Sơn xuất hiện bí cảnh này có lẽ không phải là bí cảnh thông thường, chắc chắn trong đó cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa bọn ta đã nhận được tin nhà họ Lý và nhà họ Nam đã phái người đến đó, không chỉ thế, thành Ung Châu cách chúng ta khá gần chắc cũng đã bảo người đến, nên…”
Diệp Quân cười nói: “Tộc trưởng yên tâm, ta sẽ cẩn thận”.
Diệp Tiêu gật đầu: “Ta biết ngươi rất tỉ mỉ, làm người khá thận trọng…”
Nói đến đây, ông ngừng một chốc lại nói: “Ngươi phải nhớ kỹ bí cảnh này chắc sẽ có nhiều thế lực tranh giành, nếu có thể lấy được cơ duyên trong bí cảnh, dĩ nhiên là tốt nhưng nếu không thể thì đừng tham lam, ngươi quan trọng hơn bất kỳ thứ gì với gia tộc họ Diệp”.
Nhị trưởng lão ở một bên cũng đi đến, trầm giọng nói: “Tiểu Quân, điểm nào của ngươi cũng tốt chỉ là làm việc không đủ tàn nhẫn và hiểm ác, mềm lòng nhân từ trong bí cảnh này là điều cấm kỵ, ngươi phải nhớ lấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.
Diệp Tiêu bỗng lấy một bộ áo giáp mềm màu đen đưa cho Diệp Quân: “Cho ngươi cái này”.
Áo giáp Hắc Nhuyễn!
Diệp Quân sửng sốt.
Các trưởng lão trong điện cũng sửng sốt.
Ở Nam Châu, pháp khí cũng chia làm cấp bậc, là huyền khí, linh khí, bảo khí, pháp khí, đạo khí, tiên khí, thần khí.
Áo giáp Hắc Nhuyễn này là một linh khí duy nhất của gia tộc họ Diệp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không còn cách nào khác, gia tộc họ Diệp nghèo!
Linh khí này đều được tổ tiên truyền lại, chỉ có tộc trưởng mới có thể dùng.
Mà trang bị cũng rất quan trọng, nhiều lúc thực lực không đủ mạnh thì dùng đến trang bị.
Diệp Quân nhìn áo giáp Hắc Nhuyễn trước mặt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy quá, hắn vừa định từ chối, Diệp Tiêu lại nhét vào trong tay hắn: “Đừng lằng nhằng nữa, cho ngươi thì ngươi cứ lấy đi”.
Diệp Quân do dự, sau đó gật đầu: “Vâng”.
Hắn vừa nói vừa cất áo giáp Hắc Nhuyễn vào.
Diệp Quân cúi người xuống: “Vậy ta đi đây”.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trong điện, Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân rời đi, ánh mắt u ám không biết đang nghĩ gì.
Lúc này Nhị trưởng lão bỗng nói: “Bây giờ ta đã hiểu tại sao năm đó lão tộc trưởng lại cho đại ca làm tộc trưởng rồi. Đại trưởng lão làm người mạnh mẽ, mắt nhìn nông cạn, chỉ biết đến cái lợi nhất thời… Còn ta thích bày mưu tính kế… chỉ có ông trọng tình nghĩa, quan tâm đến tình hình chung…”
Ông ta lắc đầu: “Bọn ta đều không bằng ông”.
Diệp Tiêu nhìn Nhị trưởng lão: “Ông thấy Tiểu Quân thế nào?”
Nhị trưởng lão trầm giọng nói: “Trầm lắng, bình tĩnh, suy nghĩ tỉ mỉ, trọng tình nghĩa nhưng không hèn yếu, làm việc quyết đoán, có can đảm…”
Nói đến đây ông ta như nghĩ đến điều gì, nhìn Diệp Tiêu khó tin nói: “Tộc trưởng…”
Diệp Tiêu khẽ nói: “Chúng ta già rồi”.
…
Nam Sơn.
Nam Sơn có diện tích hàng ngàn dặm, có rất nhiều ngọn núi lớn nên được gọi là dãy núi Nam Sơn.
Có một số yêu thú nguyên thủy sống ở đây, yêu thú và con người hiện đang cùng tồn tại trong hòa bình, vì ba mươi triệu năm trước, kiếm chủ nhân gian đã thu phục tất cả yêu tộc, cho đến nay, yêu thú và con người bắt đầu cùng sống trong hòa bình.
Dĩ nhiên vẫn có những mâu thuẫn riêng, nhưng đã ba mươi triệu năm trôi qua vẫn chưa xảy ra trận chiến nào giữa ngươi và yêu.
Khi Diệp Quân đến dãy núi Nam Sơn, dãy núi Nam Sơn bình thường vắng vẻ lúc này đã có rất nhiều cường giả đến đây.
Ngoài những người ở thành Hoang Cổ, còn có các cường giả ở thành khác xung quanh.
Thành Hoang Cổ nằm phía bên trái Nam Châu, còn khu vực phía Nam này có ít nhất một trăm thành nhỏ tương tự thành Hoang Cổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn linh mạch là mệnh mạch của tất cả các gia tộc lớn nhỏ.
Rầm rầm!
Đúng lúc này tầng mây ở chân trời bỗng tản ra, ngay sau đó một chiếc xe ngựa sang trọng dài mười trượng chạy ra.
Con ngựa này toàn thân toát ra ngọn lửa đỏ như máu, kích thước lớn hơn ngựa bình thường gấp mấy lần, mỗi khi xông tới sẽ để lại bốn dấu vó ngựa rực lửa dài.
Thấy thế mắt Diệp Quân trợn tròn.
Ngựa Liệt Diệm.
Đây là ngựa Liệt Diệm trong truyền thuyết, cấp bậc cảnh giới Vạn Pháp.
Nhìn thấy xe ngựa này, sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, người đến chắc chắn là một gia tộc lớn.
Lúc này bức màn xe ngựa sang trọng được vén lên, sau đó lộ ra một gương mặt tuyệt thế.
Là một cô gái.
Cô gái mặc bộ váy màu trắng, da trắng hơn tuyết, đôi mắt sắc như dao, lúc nhìn sang còn lộ ra khí chất kiêu ngạo, khiến người ta cảm thấy rùng mình, không dám khinh nhờn.
Sau khi bức màn được vén lên, lại thêm một gương mặt xinh đẹp lộ ra, cô gái này mặc bộ váy trắng như tuyết tay cầm một cuốn sách cổ, trên người toát ra khí chất thanh cao, nhã nhặn.
Nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân ở bên dưới sửng sốt.
Nạp Lan Ca!
Hắn không ngờ đây lại là vị hôn thê của hắn – Nạp Lan Ca.
Lúc này cô gái mặc váy trắng bỗng nói: “Kể từ lúc này, dãy núi Nam Sơn thuộc quyền quản lý của ba gia tộc lớn, một khắc sau nếu nơi này vẫn còn đám người tạp nham thì giết”.
Vừa dứt lời, ba lá cờ dài trăm trượng đột nhiên bay ra từ trong mây, sau đó đứng vững vàng trên bầu trời dãy núi Nam Sơn.
Nhà họ Nam!
Nhà họ Tư!
Nhà họ Trịnh!
Ba gia tộc siêu cấp của Nam Sơn.
Rất nhiều người bên dưới sững sờ.
Bí cảnh này thế mà lại kinh động đến ba gia tộc lớn ở Nam Châu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro