Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 92

Thanh Phong

2024-09-10 08:55:43

Tất cả mọi người đều đang nhìn lên trời đợi cụ tổ nhà họ An xuất hiện.

Đúng lúc này, ở nơi sâu nhất trong tinh không nơi mà mọi người không thể nhìn thấy cũng không thể nghe được, một giọng nói không cảm xúc vang lên: “Cút!”

Cút!

Giọng nói này không hề có cảm xúc, cực kỳ lạnh lùng.

“Hỗn xược!”

Giọng nói tức giận bỗng vang lên từ trong tinh không: “Thế mà dám xem thường lão phu, ngươi…”

Ông ta vừa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ nơi sâu nhất trong tinh không vũ trụ vô tận đó, sau đó ở nơi tinh không rất nhiều người không nhìn thấy, một cái đầu máu chảy ròng ròng rơi xuống.

Một hồi im lặng, trong tinh không hoàn toàn trở nên im ắng.

Mọi thứ đều trở lại bình thường.

Trên hoang địa, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn trời đợi ông lớn đó xuất hiện.

Thế nhưng lúc này uy lực đáng sợ đó biến mất rất nhanh.

Mọi người sửng sốt.

Không xuất hiện nữa sao?

Sắc mặt Viên Cổ ở trên đài quan chiến hiện lên vẻ khó tin: “Chuyện này…”

Ánh mắt Triệu Tố cũng đầy vẻ không thể tin được.

Chuyện gì thế này?

Vậy là đi rồi sao?

Diệp Quân ở đằng xa mở mắt ra, trong mắt hắn cũng là vẻ ngờ vực.

Chuyện gì thế?

Không xuất hiện nữa ư?

Lúc này Tháp gia bỗng nói: “Có lẽ là ông trời muốn ngươi sống, nếu đã thế thì phải sống cho tốt”.

Diệp Quân im lặng một hồi rồi gật đầu: “Ừ!”

Nói rồi hắn nhìn An Mục ở phía trước, lúc này An Mục đã không còn hơi thở.

Ngay sau đó cả người hắn bỗng xoẹt ngang qua, một kiếm chém vào cổ Chân Long đó.

Gừ!

Một tiếng gào bi thương vang lên, Chân Long rơi xuống.

Hai Chân Long đã chết!

Hiện trường im phăng phắc.

Hai Chân Long đã chết!

Thiên tài yêu nghiệt nhất của Thanh Châu – An Mục đã chết!

Nam Châu giành hạng nhất!

Mọi người đều không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt.

Diệp Quân cất chiếc nhẫn của An Mục đi, sau đó lại thu thi thể của hai Chân Long vào trong chiếc nhẫn rồi hắn chậm rãi đi về phía lá cờ hạng nhất trong ánh mắt của tất cả mọi người.

Cuối cùng hắn đi đến bên cạnh lá cờ, sau đó nhìn Triệu Tố: “Nam Châu, hạng nhất!”

Nam Châu hạng nhất.

Lúc này rất nhiều người ở Nam Châu đều sục sôi.

Mọi người đều vui mừng reo hò.

“Diệp Quân!”

Cái tên này đã trở thành một cái tên có danh tiếng nhất trong lịch sử Nam Châu.

Triệu Tố trên đài quan chiến nhìn Diệp Quân, im lặng không nói gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngay lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Bắt đầu từ giờ, ta mãi mãi là học viên của thư viện Quan Huyên Nam Châu, hơn nữa không gia nhập vào bất kỳ thư viện Quan Huyên nào khác”.

Nghe thế đồng tử Triệu Tố co rụt lại, hai tay siết chặt.

Diệp Quân nhìn Triệu Tố: “Một thư viện Quan Huyên sợ mạnh ức hiếp yếu, một thư viện Quan Huyên không thể đứng ra lấy lại công bằng cho học sinh, đây không phải là thư viện trong lòng ta”.

Nói rồi hắn xoay người bỏ đi.

Tất cả học viên thư viện Quan Huyên có mặt ở đó đều như bị vả vào mặt, đau đến mức nóng rát.

Người của ba trăm sáu mươi châu đều đã nhìn thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra.

Có thể nói bắt đầu từ hôm nay danh tiếng của thư viện Quan Huyên thượng giới đã xem như bị hủy hoại.

Sắc mặt Triệu Tố trắng bệch, bà ấy siết chặt tay phải, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Thật ra lúc nãy không ra tay đã làm trái với lòng bà ấy nhưng những lời Diệp Quân nói lúc này như đâm vào lòng bà ấy một nhát dao.

Bà ấy biết trái tim hướng về võ thuật của bà ấy cũng tan nát.

Công bằng!

Thiên lý!

Quan Huyên Pháp!

Đây là những thứ bà ấy đã từng hết mực tuân thủ.

Thế nhưng lúc này bà ấy mới nhận ra khi đối diện với cường quyền, bản thân bà ấy cũng rất yếu đuối.

Can đảm!

Đối mặt với cường giả, dám ngẩng cao đầu nói không thì mới là can đảm.

Sắc mặt Viên Cổ ở bên cạnh cũng hơi tái.

An Mục chết rồi!

Điều này có nghĩa là gì?

Tức là thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu sẽ không có ai đi đến cuộc chiến tranh giành số mệnh đó!

Ông ta càng hiểu rõ những gì ông ta làm lúc nãy đã khiến cậu thanh niên tên Diệp Quân đó căm ghét, thế nên muốn kéo Diệp Quân đến thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu là điều không thể.

Ly Hoan cũng thầm nhủ đáng tiếc.

Lần này bà ta đến đây là vì thu nhận Nạp Lan Ca, nhưng bây giờ đã thành công cốc.

Mọi người ở đó đều im lặng không nói.

Cuộc tỷ võ lần này chắc chắn đã trở thành một cuộc tỷ võ bất thường nhất trong lịch sử.



Trên đường phố.

Diệp Quân và Tiêu Qua về Tiêu phủ.

Trên đường đi hai người đều không nói gì.

Tiêu Qua nhìn Diệp Quân, vẻ mặt rất phức tạp.

Không lâu sau hai người đi đến trước Tiêu phủ.

Diệp Quân bỗng nhìn Tiêu Qua: “Cảm ơn!”

Tiêu Qua khó hiểu nói: “Cảm ơn cái gì?”

Diệp Quân nói: “Cảm ơn huynh đã đứng ra nói cho ta lúc mọi người đều im lặng”.

Tiêu Qua lắc đầu: “Chúng ta là bạn mà”.

Diệp Quân gật đầu.

Lúc này tộc trưởng Tiêu phủ và Chu Phu, Phí Bán Thanh bước ra.

Khi nhìn thấy hai người Diệp Quân, vẻ mặt ba người rất phức tạp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tất nhiên họ đã nhìn thấy chuyện xảy ra trên hoang địa.

Lúc này Phí Bán Thanh bỗng đi đến trước mặt Diệp Quân, bà ấy khẽ nói: “Tiểu Ca… còn có thể sống không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có thể”.

Phí Bán Thanh thở phào: “Vậy thì tốt! Đi thôi”.

Nói rồi bà ấy kéo Diệp Quân đi vào trong Tiêu phủ.

Cha của Tiêu Qua cũng đi đến trước mặt y, mỉm cười: “Thấy con đứng ra nói giúp cho cậu ấy, ta vừa giận vừa sợ, còn hơi vui nữa… đây mới là chuyện một người đàn ông nên làm”.

Tiêu Qua lắc đầu: “Cha, con còn quá yếu. Sau lần này, con muốn ra ngoài trải nghiệm”.

Tiêu tộc trưởng do dự, sau đó gật đầu: “Được”.

Chu Phu thở dài: “Thế đạo này…”



Sau khi về đến Tiêu phủ, Diệp Quân nhốt mình trong phòng.

Mãi đến nửa đêm hắn mới ra khỏi phòng.

Hắn đi đến bậc thềm bên cạnh rồi ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hắn cứ thế nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời lặng im không nói gì, trong tay hắn là túi thơm mà Nạp Lan Ca đã tặng.

Lúc này Phí Bán Thanh đi đến bên cạnh Diệp Quân, ngồi xuống rồi khẽ nói: “Lúc nãy Lạc Chiêu Kỳ bên thư viện Quan Huyên đến, cô ta đưa phần thưởng hạng nhất đến. Lần này Nam Châu nhận được mười linh mạch cấp Thiên, hai mươi linh mạch cấp Địa, ba quyển công pháp cấp Tiên, mười quyển công pháp cấp Địa, ngoài ra còn có các loại bảo vật thần khác, mỗi năm còn được hỗ trợ mấy mươi vạn kim tinh…”

Nói rồi bà ấy dừng lại một chốc, lại nói tiếp: “Phần thưởng họ đưa nhiều hơn lúc trước”.

Diệp Quân vẫn im lặng.

Phí Bán Thanh nói tiếp: “Ngoài ra, cá nhân con cũng có ba mươi vạn kim tinh, không chỉ thế họ còn nói vị trí duy nhất của thư viện Trung Thổ Thần Châu sẽ là của con, có nghĩa là con có thể đi thẳng đến thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu. Họ còn nói chỉ cần con đồng ý đến thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu thì họ sẽ đòi lại công bằng với tộc Chân Long cho con”.

Giá trị!

Phí Bán Thanh nói xong lại thầm thở dài.

Bà ấy biết đây là thư viện Quan Huyên nhìn thấy tiềm năng của Diệp Quân, sau khi giá trị của hắn vượt xa dự đoán của họ, họ sẵn sàng đối đầu với tộc Chân Long lớn mạnh vì Diệp Quân.

Thế đạo này tàn khốc vậy đấy.

Ngươi có giá trị thì người khác sẽ nịnh bợ ngươi, ngươi không có giá trị thì người khác cũng chẳng thèm đếm xỉa đến ngươi.

Diệp Quân bỗng nói: “Sư phụ, trả lại ba mươi vạn kim tinh này cho họ giúp con”.

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Con không muốn đến thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu ư?”

Diệp Quân nói: “Con phải đi, ngày mai sẽ đi nhưng con sẽ không gia nhập vào thư viện Quan Huyên”.

Phí Bán Thanh im lặng hồi lâu, khẽ nói: “Nếu không có thư viện Quan Huyên chống lại tộc Chân Long cho con, con cứ thế đến Trung Thổ Thần Châu như thế chắc chắn sẽ bị tộc Chân Long trả thù, con…”

Diệp Quân khẽ nói: “Sống chết có số, nếu con có thể vượt qua thì con sẽ cứu sống Tiểu Ca, giết tộc Chân Long, còn nếu con không vượt qua được thì con sẽ chết cùng với Tiểu Ca”.

Nói đến đây hắn đứng lên rồi đi ra ngoài.

Như thể nghĩ đến điều gì, hắn xoay người nhìn Phí Bán Thanh, sau đó cúi người: “Con đến Trung Thổ Thần Châu đây, người bảo trọng nhé”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Không cần đợi đến ngày mai.

Hôm nay đi luôn.

Phí Bán Thanh nói: “Tiểu Quân…”

Diệp Quân xoay người nhìn Phí Bán Thanh, bà ấy gượng cười run giọng nói: “Có trở về không?”

Diệp Quân im lặng một hồi mới nói: “Con không biết nữa”.

Nói rồi hắn xoay người đi.

Phí Bán Thanh đứng đó nhìn Diệp Quân biến mất trong màn đêm, khẽ nói: “Nhất định phải trở về! Ta đợi…”

Trăng thanh.

Đêm lạnh.

Có người đứng đó cả một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hậu Duệ Kiếm Thần

Số ký tự: 0