Đẹp trai
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Cứ như vậy, Diệp Quân bị cô gái kéo tới một toà đại điện cũ nát cách đó không xa.
Thật ra Diệp Quân đã có ý muốn chuồn đi rồi!
Đạo Môn này trông hơi thảm.
Hắn cảm thấy mình và đối phương đừng làm tổn thương lẫn nhau thì hơn!
Đúng vào lúc này, bên trong Đạo Môn đột nhiên có một hoà thượng mặc áo cà sa bước ra, hoà thượng có bộ râu rất dài, lộ ra cái bụng to, vẻ mặt hung hãn, trong tay còn cầm một cái đùi gà lớn, khoé miệng vẫn còn đang dính đầy dầu mỡ!
Nhìn thấy hoà thượng này, trong lòng Diệp Quân chợt trầm xuống.
Đạo Môn không phải tu đạo sao?
Sao lại có hoà thượng thế?
Không bình thường!
Cô gái kéo Diệp Quân tới trước mặt hoà thượng, phấn khích cười nói: “Sư phụ, chính là hắn, hắn muốn gia nhập vào Đạo Môn của chúng ta!”
Diệp Quân trầm mặc.
Hoà thượng quan sát Diệp Quân một lượt: “Kiếm tu?”
Trong lòng Diệp Quân chợt kinh ngạc: “Sao tiền bối lại biết?”
Hoà thượng bình tĩnh nói: “Trên người ngươi có nghiệp chướng, Đạo Môn bọn ta không thu nhận!”
Nói xong ông ấy quay người rời đi.
“Sư phụ!”
Cô gái đột nhiên kéo lấy hoà thượng, hơi cuống lên: “Hiếm lắm mới có một người, sao người lại không thu nhận hắn?”
Hoà thượng hơi bất lực: “Trên người tên này có nghiệp chướng rất nặng, nếu như thu nhận hắn thì sư đồ chúng ta e rằng tương lai sẽ khó mà có được kết cục tốt đẹp!”
Cô gái quay đầu liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Con cảm thấy trông hắn cũng khá đẹp trai đấy chứ!”
Diệp Quân: “...”
Hòa thượng cũng nhất thời chẳng biết nói gì!
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên nứt ra, một giây sau, một luồng khí tức khủng bố đột nhiên bao trùm xuống!
Hòa thượng nheo hai mắt lại: “Chân Long!”
Diệp Quân cũng cau mày, hắn quay người nhìn ra, thấy có một người đàn ông trung niên bước tới từ trên bầu trời!
Người tới chính là Ngao Mông!
Sắc mặt của Ngao Mông vô cùng khó coi, vốn dĩ có thể tới sớm hơn, thế nhưng ông ta lại bị ông lão lưng gù kia lừa gạt!
Đúng là đáng chết!
Nếu như đối phương không phải người của Tiên Bảo Các thì ông ta thật sự muốn tự tay mình giết chết đối phương!
Bên dưới, Diệp Quân nhìn Ngao Mông, sắc mặt lập tức trở nên u ám!
Đến nhanh thế!
Ngao Mông liếc nhìn Diệp Quân bên dưới, lúc này, hòa thượng kia đột nhiên nhếch miệng cười: “Tộc Chân Long...lẽ nào tộc trưởng của các ngươi chưa từng nói với các ngươi rằng không thể đặt chân vào Đạo Giới sao?”
Ngao Mông nhìn về phía hòa thượng, một giây sau, sắc mặt của ông ta lập tức biến đổi: “Đạo hòa thượng!”
Đạo hòa thượng!
Ở Trung Thổ Thần Châu, có mười hai cường giả đỉnh cao, mười hai người này chính là trụ cột của Trung Thổ Thần Châu, mà Đạo hòa thượng này cũng chính là một trong số đó.
Ngao Mông trầm giọng nói: “Đạo hòa thượng, tên này là người mà tộc Chân Long bọn ta buộc phải giết, ông...”
“Cút!”
Đạo hòa thượng đột nhiên gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, ngay lập tức, một sức mạnh cường đại lao thẳng lên trời, cả chân trời nứt ra thành hình mạng nhện. Ngao Mông lập tức bị chấn động tới độ lùi ra sau cả nghìn trượng, vừa mới dừng lại thì thân xác đã nứt toác, máu tươi phun trào!
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Diệp Quân lập tức mở to!
Mẹ kiếp?
Mạnh như vậy sao?
Phía cuối chân trời, Ngao Mông cũng hết sức kinh ngạc, không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào mà quay người bỏ chạy!
Bên dưới, Đạo hòa thượng nhìn về phía Diệp Quân phía trước mặt: “Ngươi có thù với tộc Chân Long sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Không đội trời chung!”
Đạo hòa thượng híp hai mắt lại: “Không đội trời chung?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta giết chết một con Chân Long!”
Đạo hòa thượng đột nhiên nói: “Ngươi chính là Diệp Quân – người đứng đầu cuộc tỷ võ dưới hạ giới!”
Diệp Quân ngẩn ra, sau đó nói: “Ta rất nổi tiếng sao?”
Đạo hòa thượng cười nói: “Ngươi không chỉ giết chết thiếu tộc trưởng của tộc Chân Long mà còn giết chết người mà nó theo bảo vệ - An Mục, mà An Mục này là người của nhà họ An!”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Ta không sợ tộc Chân Long, nhưng ta không chống đỡ nổi nhà họ An, hai vị võ thần tổ tiên của bọn họ ai nấy đều có thực lực đỉnh cao, ta không đánh lại được! Vậy nên hay là ngươi đi nhà khác thử xem?”
Diệp Quân nói: “Ta rất giỏi đánh đấm!”
Đạo hòa thượng gặm một miếng đùi gà, cười nhạt: “Rất giỏi đánh đấm ư? Ngươi giỏi đánh đấm thì có tác dụng quái gì, người trẻ tuổi bây giờ đều phải so về thế lực”.
Diệp Quân trầm mặc một lúc, nói: “Tiền bối cũng chỉ có một mình, nhưng lại có thể không sợ tộc Chân Long... Có một số người, thế lực của hắn là thế lực phía sau lưng hắn, lại có một số người, một mình hắn chính là thế lực của mình, tiền bối là kiểu thứ hai, ta cũng muốn làm kiểu thứ hai giống như tiền bối!”
Một mình chính là một thế lực!
Nghe thấy lời này của Diệp Quân, Đạo hòa thượng nhếch miệng cười: “Thằng nhóc nhà ngươi nói chuyện rất hay, đáng tiếc là hiện thực còn tàn khốc hơn nhiều so với những gì ngươi suy nghĩ!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Theo như ta được biết, cuộc chiến tranh giành số mệnh sắp tới rồi, ta muốn tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh, ta phải tranh vị trí số một! Nếu như ta tranh được vị trí số một thì nhất định có thể chấn hưng Đạo Môn!”
Đạo hòa thượng híp hai mắt lại: “Chấn hưng Đạo Môn, chàng trai, ngươi có biết cuộc chiến tranh giành số mệnh lần này khủng bố tới mức nào không? Đế tộc Bất Tử có một thiên tài siêu cấp, người này đã hoàn toàn đánh thức được huyết mạch bất tử, không chỉ như vậy, hắn còn đánh thức được một tia huyết mạch phong ma mà năm đó Kiếm Chủ Nhân Gian để lại cho đế tộc Bất Tử... còn vũ trụ Ngũ Duy lại có một đạo thể trời sinh...”
Diệp Quân đột nhiên ngắt lời của Đạo hòa thượng: “Ta muốn tranh vị trí số một, ta có thể giành được vị trí số một”.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Nghe nói hệ Ngân Hà có một thiên tài siêu cấp, là người mang thiên mệnh, ngươi có biết người mang thiên mệnh không? Kiếm Chủ Nhân Gian chính là người mang thiên mệnh, mà người mang thiên mệnh của mỗi thời đại đều là sự tồn tại vô địch của thời đại đó! Ngươi biết không?”
Diệp Quân siết chặt hai tay: “Nếu như càn khôn vẫn chưa định thì ta và ngươi vẫn còn cơ hội, ta không tin thiên mệnh, ta chỉ tin vào bản thân!”
Cô gái chớp mắt nhìn Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Đạo hòa thượng lại gặm một miếng đùi gà, ông ấy trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Ngươi đợi đấy!”
Nói xong, ông ấy nhìn về phía cô gái: “Nhất Nhất, con đi theo ta!”
Ông ấy dẫn cô gái bước vào trong đại điện.
Diệp Quân trầm mặc không nói gì.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi có niềm tin giành được vị trí số một thật sao?”
Diệp Quân nói: “Không!”
Tiểu Tháp không hiểu.
Diệp Quân lại nói: “Ta chém gió đấy! Không chém gió thì ông ấy sao có thể thu nhận ta?”
Tiểu Tháp: “...”
Trong điện.
Cô gái cười nói: “Sư phụ thích hắn không?”
Đạo hòa thượng gật đầu: “Nói thật lòng thì ta rất có hứng thú với tên này, hơn nữa tâm tính và thiên phú đều rất tốt, thật sự là một hạt giống quá tuyệt vời! Đạo Môn chúng ta có thể có được một thiên tài như vậy vào thời điểm này thật đúng là tổ tiên linh thiêng!”
Cô gái khẽ gật đầu: “Sư phụ đang lo lắng tộc Chân Long và nhà họ An à?”
Đạo hòa thượng gật đầu.
Cô gái nghĩ ngợi, sau đó nói: “Sư phụ, nếu như không có tộc Chân Long và nhà họ An nhắm vào thì người thử nói xem liệu hắn có tới Đạo Môn chúng ta hay không?”
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Đương nhiên không có khả năng, thư viện Quan Huyên chắc chắn đã mời chào hắn rồi. Mà thư viện Quan Huyên không mời chào hắn chắc chắn là bởi vì kiêng dè tộc Chân Long và nhà họ An. Không chỉ có thư viện Quan Huyên, sáu thế gia lớn không săn đón hắn cũng là vì nhà họ An và tộc Chân Long cả...”
Nói tới đây, ông ấy sững sờ, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta đã hiểu ý của con rồi!”
Loại thiên tài như vậy, nếu như không phải đã đi tới bước đường cùng thì đâu có chuyện muốn gia nhập vào một Đạo Môn đã hoàn toàn suy tàn như này?
Sau khi Đạo hòa thượng trầm mặc một lúc thì nhìn về phía cô gái: “Nhất Nhất, con cảm thấy người này thế nào?”
Cô gái nghĩ ngợi, sau đó nói: “Hắn trông rất đẹp trai!”
Đạo hòa thượng sa sầm mặt mày: “Ta hỏi con thấy con người hắn thế nào?”
Cô gái chớp mắt: “Trông đẹp trai như vậy thì chắc hẳn tính cách cũng rất tốt!”
Đạo hòa thượng ngơ ngác: “...”
Thật ra Diệp Quân đã có ý muốn chuồn đi rồi!
Đạo Môn này trông hơi thảm.
Hắn cảm thấy mình và đối phương đừng làm tổn thương lẫn nhau thì hơn!
Đúng vào lúc này, bên trong Đạo Môn đột nhiên có một hoà thượng mặc áo cà sa bước ra, hoà thượng có bộ râu rất dài, lộ ra cái bụng to, vẻ mặt hung hãn, trong tay còn cầm một cái đùi gà lớn, khoé miệng vẫn còn đang dính đầy dầu mỡ!
Nhìn thấy hoà thượng này, trong lòng Diệp Quân chợt trầm xuống.
Đạo Môn không phải tu đạo sao?
Sao lại có hoà thượng thế?
Không bình thường!
Cô gái kéo Diệp Quân tới trước mặt hoà thượng, phấn khích cười nói: “Sư phụ, chính là hắn, hắn muốn gia nhập vào Đạo Môn của chúng ta!”
Diệp Quân trầm mặc.
Hoà thượng quan sát Diệp Quân một lượt: “Kiếm tu?”
Trong lòng Diệp Quân chợt kinh ngạc: “Sao tiền bối lại biết?”
Hoà thượng bình tĩnh nói: “Trên người ngươi có nghiệp chướng, Đạo Môn bọn ta không thu nhận!”
Nói xong ông ấy quay người rời đi.
“Sư phụ!”
Cô gái đột nhiên kéo lấy hoà thượng, hơi cuống lên: “Hiếm lắm mới có một người, sao người lại không thu nhận hắn?”
Hoà thượng hơi bất lực: “Trên người tên này có nghiệp chướng rất nặng, nếu như thu nhận hắn thì sư đồ chúng ta e rằng tương lai sẽ khó mà có được kết cục tốt đẹp!”
Cô gái quay đầu liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Con cảm thấy trông hắn cũng khá đẹp trai đấy chứ!”
Diệp Quân: “...”
Hòa thượng cũng nhất thời chẳng biết nói gì!
Lúc này, trên bầu trời đột nhiên nứt ra, một giây sau, một luồng khí tức khủng bố đột nhiên bao trùm xuống!
Hòa thượng nheo hai mắt lại: “Chân Long!”
Diệp Quân cũng cau mày, hắn quay người nhìn ra, thấy có một người đàn ông trung niên bước tới từ trên bầu trời!
Người tới chính là Ngao Mông!
Sắc mặt của Ngao Mông vô cùng khó coi, vốn dĩ có thể tới sớm hơn, thế nhưng ông ta lại bị ông lão lưng gù kia lừa gạt!
Đúng là đáng chết!
Nếu như đối phương không phải người của Tiên Bảo Các thì ông ta thật sự muốn tự tay mình giết chết đối phương!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên dưới, Diệp Quân nhìn Ngao Mông, sắc mặt lập tức trở nên u ám!
Đến nhanh thế!
Ngao Mông liếc nhìn Diệp Quân bên dưới, lúc này, hòa thượng kia đột nhiên nhếch miệng cười: “Tộc Chân Long...lẽ nào tộc trưởng của các ngươi chưa từng nói với các ngươi rằng không thể đặt chân vào Đạo Giới sao?”
Ngao Mông nhìn về phía hòa thượng, một giây sau, sắc mặt của ông ta lập tức biến đổi: “Đạo hòa thượng!”
Đạo hòa thượng!
Ở Trung Thổ Thần Châu, có mười hai cường giả đỉnh cao, mười hai người này chính là trụ cột của Trung Thổ Thần Châu, mà Đạo hòa thượng này cũng chính là một trong số đó.
Ngao Mông trầm giọng nói: “Đạo hòa thượng, tên này là người mà tộc Chân Long bọn ta buộc phải giết, ông...”
“Cút!”
Đạo hòa thượng đột nhiên gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, ngay lập tức, một sức mạnh cường đại lao thẳng lên trời, cả chân trời nứt ra thành hình mạng nhện. Ngao Mông lập tức bị chấn động tới độ lùi ra sau cả nghìn trượng, vừa mới dừng lại thì thân xác đã nứt toác, máu tươi phun trào!
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Diệp Quân lập tức mở to!
Mẹ kiếp?
Mạnh như vậy sao?
Phía cuối chân trời, Ngao Mông cũng hết sức kinh ngạc, không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào mà quay người bỏ chạy!
Bên dưới, Đạo hòa thượng nhìn về phía Diệp Quân phía trước mặt: “Ngươi có thù với tộc Chân Long sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Không đội trời chung!”
Đạo hòa thượng híp hai mắt lại: “Không đội trời chung?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta giết chết một con Chân Long!”
Đạo hòa thượng đột nhiên nói: “Ngươi chính là Diệp Quân – người đứng đầu cuộc tỷ võ dưới hạ giới!”
Diệp Quân ngẩn ra, sau đó nói: “Ta rất nổi tiếng sao?”
Đạo hòa thượng cười nói: “Ngươi không chỉ giết chết thiếu tộc trưởng của tộc Chân Long mà còn giết chết người mà nó theo bảo vệ - An Mục, mà An Mục này là người của nhà họ An!”
Diệp Quân gật đầu.
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Ta không sợ tộc Chân Long, nhưng ta không chống đỡ nổi nhà họ An, hai vị võ thần tổ tiên của bọn họ ai nấy đều có thực lực đỉnh cao, ta không đánh lại được! Vậy nên hay là ngươi đi nhà khác thử xem?”
Diệp Quân nói: “Ta rất giỏi đánh đấm!”
Đạo hòa thượng gặm một miếng đùi gà, cười nhạt: “Rất giỏi đánh đấm ư? Ngươi giỏi đánh đấm thì có tác dụng quái gì, người trẻ tuổi bây giờ đều phải so về thế lực”.
Diệp Quân trầm mặc một lúc, nói: “Tiền bối cũng chỉ có một mình, nhưng lại có thể không sợ tộc Chân Long... Có một số người, thế lực của hắn là thế lực phía sau lưng hắn, lại có một số người, một mình hắn chính là thế lực của mình, tiền bối là kiểu thứ hai, ta cũng muốn làm kiểu thứ hai giống như tiền bối!”
Một mình chính là một thế lực!
Nghe thấy lời này của Diệp Quân, Đạo hòa thượng nhếch miệng cười: “Thằng nhóc nhà ngươi nói chuyện rất hay, đáng tiếc là hiện thực còn tàn khốc hơn nhiều so với những gì ngươi suy nghĩ!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Theo như ta được biết, cuộc chiến tranh giành số mệnh sắp tới rồi, ta muốn tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh, ta phải tranh vị trí số một! Nếu như ta tranh được vị trí số một thì nhất định có thể chấn hưng Đạo Môn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đạo hòa thượng híp hai mắt lại: “Chấn hưng Đạo Môn, chàng trai, ngươi có biết cuộc chiến tranh giành số mệnh lần này khủng bố tới mức nào không? Đế tộc Bất Tử có một thiên tài siêu cấp, người này đã hoàn toàn đánh thức được huyết mạch bất tử, không chỉ như vậy, hắn còn đánh thức được một tia huyết mạch phong ma mà năm đó Kiếm Chủ Nhân Gian để lại cho đế tộc Bất Tử... còn vũ trụ Ngũ Duy lại có một đạo thể trời sinh...”
Diệp Quân đột nhiên ngắt lời của Đạo hòa thượng: “Ta muốn tranh vị trí số một, ta có thể giành được vị trí số một”.
Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Nghe nói hệ Ngân Hà có một thiên tài siêu cấp, là người mang thiên mệnh, ngươi có biết người mang thiên mệnh không? Kiếm Chủ Nhân Gian chính là người mang thiên mệnh, mà người mang thiên mệnh của mỗi thời đại đều là sự tồn tại vô địch của thời đại đó! Ngươi biết không?”
Diệp Quân siết chặt hai tay: “Nếu như càn khôn vẫn chưa định thì ta và ngươi vẫn còn cơ hội, ta không tin thiên mệnh, ta chỉ tin vào bản thân!”
Cô gái chớp mắt nhìn Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Đạo hòa thượng lại gặm một miếng đùi gà, ông ấy trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Ngươi đợi đấy!”
Nói xong, ông ấy nhìn về phía cô gái: “Nhất Nhất, con đi theo ta!”
Ông ấy dẫn cô gái bước vào trong đại điện.
Diệp Quân trầm mặc không nói gì.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi có niềm tin giành được vị trí số một thật sao?”
Diệp Quân nói: “Không!”
Tiểu Tháp không hiểu.
Diệp Quân lại nói: “Ta chém gió đấy! Không chém gió thì ông ấy sao có thể thu nhận ta?”
Tiểu Tháp: “...”
Trong điện.
Cô gái cười nói: “Sư phụ thích hắn không?”
Đạo hòa thượng gật đầu: “Nói thật lòng thì ta rất có hứng thú với tên này, hơn nữa tâm tính và thiên phú đều rất tốt, thật sự là một hạt giống quá tuyệt vời! Đạo Môn chúng ta có thể có được một thiên tài như vậy vào thời điểm này thật đúng là tổ tiên linh thiêng!”
Cô gái khẽ gật đầu: “Sư phụ đang lo lắng tộc Chân Long và nhà họ An à?”
Đạo hòa thượng gật đầu.
Cô gái nghĩ ngợi, sau đó nói: “Sư phụ, nếu như không có tộc Chân Long và nhà họ An nhắm vào thì người thử nói xem liệu hắn có tới Đạo Môn chúng ta hay không?”
Đạo hòa thượng lắc đầu: “Đương nhiên không có khả năng, thư viện Quan Huyên chắc chắn đã mời chào hắn rồi. Mà thư viện Quan Huyên không mời chào hắn chắc chắn là bởi vì kiêng dè tộc Chân Long và nhà họ An. Không chỉ có thư viện Quan Huyên, sáu thế gia lớn không săn đón hắn cũng là vì nhà họ An và tộc Chân Long cả...”
Nói tới đây, ông ấy sững sờ, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta đã hiểu ý của con rồi!”
Loại thiên tài như vậy, nếu như không phải đã đi tới bước đường cùng thì đâu có chuyện muốn gia nhập vào một Đạo Môn đã hoàn toàn suy tàn như này?
Sau khi Đạo hòa thượng trầm mặc một lúc thì nhìn về phía cô gái: “Nhất Nhất, con cảm thấy người này thế nào?”
Cô gái nghĩ ngợi, sau đó nói: “Hắn trông rất đẹp trai!”
Đạo hòa thượng sa sầm mặt mày: “Ta hỏi con thấy con người hắn thế nào?”
Cô gái chớp mắt: “Trông đẹp trai như vậy thì chắc hẳn tính cách cũng rất tốt!”
Đạo hòa thượng ngơ ngác: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro