Huynh đệ
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Diệp Khải bị đuổi giết!
Đây là điều Diệp Quân chưa từng nghĩ tới!
Hơn nữa hắn cũng không ngờ Diệp Khải lại tới đây!
Đệ đệ này của hắn cũng giỏi đấy chứ!
Bấy giờ, chàng trai kia chợt hỏi: “Ngươi và cậu ta thực sự là huynh đệ sao?”
Diệp Quân gật đầu đáp: “Đúng rồi!”
Chàng trai nhíu mày hỏi tiếp: “Hai người đều đến từ Nam Châu gì đó sao?”
Diệp Quân lại trả lời: “Đúng rồi!”
Chàng trai lắc đầu tấm tắc khen ngợi: “Một vùng đất Nam Châu nhỏ bé lại sản sinh ra hai thiên tài xuất chúng, quá lợi hại. Lại còn cùng một gia tộc nữa chứ”.
Dứt lời, gã quay lưng bỏ đi!
Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Yêu huynh có biết huynh đệ của ta đang ở đâu không?”
Chàng trai dừng bước đáp: “Ta là Tần Yêu! Người huynh đệ kia của ngươi bị đuổi tới tầng chữ Hoàng, có lẽ bây giờ đang gặp nguy hiểm. Người đuổi cậu ta là Lưu Kỳ của Hám Thiên Tông. Người đó là đệ đệ ruột Lưu Băng, thiếu tông chủ đương nhiệm của Hám Thiên Tông…”
Nói tới đây, gã bỗng ngừng lại rồi hỏi: “Ngươi biết Lưu Băng không?”
Diệp Quân lắc đầu, quay lưng đi mất.
Tần Yêu nhíu mày hỏi: “Thế ngươi biết Hám Thiên Tông không?”
Diệp Quân lại lắc đầu, bước chân không hề ngừng lại!
Tần Yêu còn định nói gì đó thì bị hắn đột nhiên chen ngang: “Huynh đừng có nói với ta!”
Tần Yêu ngớ người, sau đó cảm thấy vô cùng kính phục. Thì ra ý của Diệp Quân là cho dù kẻ thù hùng mạnh đến đâu, hắn đều phải giúp huynh đệ của mình!
Tình nghĩa huynh đệ thật sâu nặng!
Đúng lúc này, Diệp Quân đã đi khá xa chợt mở lời: “Huynh nói nhiều quá ta sợ sẽ bị áp lực, chùn bước không đi nữa!”
Vẻ mặt Tần Yêu trở nên cứng ngắc.
…
Diệp Quân đi tới trước mặt ông lão canh tháp: “Tôi muốn đến tầng chữ Hoàng!”
Ông lão canh tháp không khỏi khiếp sợ nhắc lại: “Tầng chữ Hoàng sao?”
Hắn kiên định gật đầu.
Ông lão canh tháp trầm giọng hỏi: “Ngươi chắc chưa?”
Hắn nhìn chằm chằm ông ta đáp: “Chắc rồi!”
Ông ta nhìn lại anh rồi bảo: “Giá vào tầng chữ Hoàng là một trăm nghìn kim tinh một ngày!”
Diệp Quân dứt khoát đưa ra một chiếc nhẫn không gian!
Ông lão canh tháp đưa cho hắn một thẻ gỗ: “Bóp nát nó là có thể đi vào!”
Diệp Quân gật đầu làm theo. Ngay sau đó, không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
…
Bên trong tầng chữ Hoàng.
Ở dưới vách núi nào đó, một chàng trai mặc áo bào đen đang dựa lưng vào vách đá, ánh mắt đề phòng nhìn đám người ở xa xa.
Chàng trai này chính là Diệp Khải!
Y đạp chân phải xuống đất, nhìn chằm chằm gã đàn ông cầm đầu mặc áo trắng, ánh mắt bình thản.
Người đó cũng nhìn lại y bật cười: “Không ngờ ta lại gặp được một loại pháp tắc cao cấp như vậy ở nơi này, lại còn là Pháp Tắc Đại Địa!”
Nói rồi gã nhìn xuống chân phải của Diệp Khải, cười nói: “Ngươi đang ngưng tụ sức mạnh mặt đất!”
Bất chợt Diệp Khải xông lên đá ra một cú thật mạnh!
Rầm!
Giây phút y đá chân ra, vô số sức mạnh mặt đất tuôn ra khỏi lòng đất, xông thẳng về phía người áo trắng kia!
Gã áo trắng nheo mắt lại, giơ tay phải đánh ra một chưởng: “Toái Địa!”
Ầm ầm!
Một tiếng nổ ầm vang lên. Cả hai người đồng loạt lùi lại không ngừng. Mặt đất dưới chân họ vỡ tan tành, xuất hiện nhiều vết nứt lan tràn ra bốn phía!
Trông vô cùng khủng khiếp!
Diệp Khải trừng mắt nhìn gã áo trắng, thầm đánh giá thiên tài đến từ vũ trụ Quan Huyên này đúng là có bản lĩnh. Người của Trung Thổ Thần Châu khó mà sánh kịp!
Gã áo trắng hưng phấn lên tiếng: “Không ngờ Pháp Tắc Đại Địa lại có thể giúp ngươi vượt hai cấp đấu ngang sức với ta!”
Diệp Khải lạnh lùng hỏi: “Ta và ngươi không thù không oán, tại sao cứ phải đuổi giết ta cho bằng được?”
Đối phương mỉm cười đáp: “Đúng là chúng ta không thù không oán, nhưng ta thấy hứng thú với Pháp Tắc Đại Địa của ngươi! Thần vật của thế gian phải thuộc về người có năng lực!”
Ánh mắt của Diệp Khải dần trở nên lạnh lẽo.
Người kia cười nói: “Ta biết chắc chắn ngươi có người che chở! Đáng tiếc ở đây là Huyền Tháp, địa bàn của Tiên Bảo Các. Cao thủ đạt cảnh giới cao hơn giới hạn của nơi này dám ra tay can thiệp thì sẽ bị cao thủ của Tiên Bảo Các ngăn cản. Hơn nữa ngươi cũng sẽ bị Tiên Bảo Các cho vào danh sách đen, thậm chí còn bị truy nã! Vì vậy, người che chở cho ngươi không dám ra tay đâu!”
Diệp Khải im lặng.
Nếu đúng như lời gã áo trắng này nói thì y không dám nhờ sư phụ ra tay!
Tiên Bảo Các thật là!
Nếu để sư phụ y ra tay thì sẽ vi phạm quy tắc của Tiên Bảo Các. Đến lúc đó làm sao Tiên Bảo Các có thể ngồi yên không cản?
Trở thành kẻ địch với Tiên Bảo Các sao?
Y lắc đầu, y không dám làm như vậy!
Đúng lúc này, một người đàn ông cầm thanh đao dài đứng cạnh gã áo trắng kia bật cười cất giọng nói: “Lưu Kỳ huynh cần gì phải phí lời với hắn! Thiên tài đến từ thế giới nhỏ cũng chẳng là cái thá gì, thích thì giết thôi”.
Nói rồi gã ta định ra tay nhưng lại bị Lưu Kỳ ngăn lại.
Lưu Kỳ nói: “Hắn ta có Pháp Tắc Đại Địa, chắc chắn không phải thiên tài tầm thường, kiểu gì cũng có đòn đoạt mạng. Chúng ta cùng đánh hắn ta!”
Cùng đánh!
Gã cầm đao ngơ ngác rồi bật cười khoái chí: “Làm vậy được không?”
Lưu Kỳ mỉm cười đáp: “Có thể đánh hội đồng thì tự đánh làm gì?”
Gã cầm đao lại được một phen cười phá lên!
Lưu Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Khải: “Giết!”
Dứt lời, cả sáu người đồng loạt xông lên tấn công!
Diệp Khải híp mắt lại, bất chợt ngồi xổm xuống đặt tay lên nền đất. Ngay sau đó, y dùng sức nhấc lên.
Ầm!
Toàn bộ nền đất đều bị y nhấc bổng lên!
Đây là điều Diệp Quân chưa từng nghĩ tới!
Hơn nữa hắn cũng không ngờ Diệp Khải lại tới đây!
Đệ đệ này của hắn cũng giỏi đấy chứ!
Bấy giờ, chàng trai kia chợt hỏi: “Ngươi và cậu ta thực sự là huynh đệ sao?”
Diệp Quân gật đầu đáp: “Đúng rồi!”
Chàng trai nhíu mày hỏi tiếp: “Hai người đều đến từ Nam Châu gì đó sao?”
Diệp Quân lại trả lời: “Đúng rồi!”
Chàng trai lắc đầu tấm tắc khen ngợi: “Một vùng đất Nam Châu nhỏ bé lại sản sinh ra hai thiên tài xuất chúng, quá lợi hại. Lại còn cùng một gia tộc nữa chứ”.
Dứt lời, gã quay lưng bỏ đi!
Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Yêu huynh có biết huynh đệ của ta đang ở đâu không?”
Chàng trai dừng bước đáp: “Ta là Tần Yêu! Người huynh đệ kia của ngươi bị đuổi tới tầng chữ Hoàng, có lẽ bây giờ đang gặp nguy hiểm. Người đuổi cậu ta là Lưu Kỳ của Hám Thiên Tông. Người đó là đệ đệ ruột Lưu Băng, thiếu tông chủ đương nhiệm của Hám Thiên Tông…”
Nói tới đây, gã bỗng ngừng lại rồi hỏi: “Ngươi biết Lưu Băng không?”
Diệp Quân lắc đầu, quay lưng đi mất.
Tần Yêu nhíu mày hỏi: “Thế ngươi biết Hám Thiên Tông không?”
Diệp Quân lại lắc đầu, bước chân không hề ngừng lại!
Tần Yêu còn định nói gì đó thì bị hắn đột nhiên chen ngang: “Huynh đừng có nói với ta!”
Tần Yêu ngớ người, sau đó cảm thấy vô cùng kính phục. Thì ra ý của Diệp Quân là cho dù kẻ thù hùng mạnh đến đâu, hắn đều phải giúp huynh đệ của mình!
Tình nghĩa huynh đệ thật sâu nặng!
Đúng lúc này, Diệp Quân đã đi khá xa chợt mở lời: “Huynh nói nhiều quá ta sợ sẽ bị áp lực, chùn bước không đi nữa!”
Vẻ mặt Tần Yêu trở nên cứng ngắc.
…
Diệp Quân đi tới trước mặt ông lão canh tháp: “Tôi muốn đến tầng chữ Hoàng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông lão canh tháp không khỏi khiếp sợ nhắc lại: “Tầng chữ Hoàng sao?”
Hắn kiên định gật đầu.
Ông lão canh tháp trầm giọng hỏi: “Ngươi chắc chưa?”
Hắn nhìn chằm chằm ông ta đáp: “Chắc rồi!”
Ông ta nhìn lại anh rồi bảo: “Giá vào tầng chữ Hoàng là một trăm nghìn kim tinh một ngày!”
Diệp Quân dứt khoát đưa ra một chiếc nhẫn không gian!
Ông lão canh tháp đưa cho hắn một thẻ gỗ: “Bóp nát nó là có thể đi vào!”
Diệp Quân gật đầu làm theo. Ngay sau đó, không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
…
Bên trong tầng chữ Hoàng.
Ở dưới vách núi nào đó, một chàng trai mặc áo bào đen đang dựa lưng vào vách đá, ánh mắt đề phòng nhìn đám người ở xa xa.
Chàng trai này chính là Diệp Khải!
Y đạp chân phải xuống đất, nhìn chằm chằm gã đàn ông cầm đầu mặc áo trắng, ánh mắt bình thản.
Người đó cũng nhìn lại y bật cười: “Không ngờ ta lại gặp được một loại pháp tắc cao cấp như vậy ở nơi này, lại còn là Pháp Tắc Đại Địa!”
Nói rồi gã nhìn xuống chân phải của Diệp Khải, cười nói: “Ngươi đang ngưng tụ sức mạnh mặt đất!”
Bất chợt Diệp Khải xông lên đá ra một cú thật mạnh!
Rầm!
Giây phút y đá chân ra, vô số sức mạnh mặt đất tuôn ra khỏi lòng đất, xông thẳng về phía người áo trắng kia!
Gã áo trắng nheo mắt lại, giơ tay phải đánh ra một chưởng: “Toái Địa!”
Ầm ầm!
Một tiếng nổ ầm vang lên. Cả hai người đồng loạt lùi lại không ngừng. Mặt đất dưới chân họ vỡ tan tành, xuất hiện nhiều vết nứt lan tràn ra bốn phía!
Trông vô cùng khủng khiếp!
Diệp Khải trừng mắt nhìn gã áo trắng, thầm đánh giá thiên tài đến từ vũ trụ Quan Huyên này đúng là có bản lĩnh. Người của Trung Thổ Thần Châu khó mà sánh kịp!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã áo trắng hưng phấn lên tiếng: “Không ngờ Pháp Tắc Đại Địa lại có thể giúp ngươi vượt hai cấp đấu ngang sức với ta!”
Diệp Khải lạnh lùng hỏi: “Ta và ngươi không thù không oán, tại sao cứ phải đuổi giết ta cho bằng được?”
Đối phương mỉm cười đáp: “Đúng là chúng ta không thù không oán, nhưng ta thấy hứng thú với Pháp Tắc Đại Địa của ngươi! Thần vật của thế gian phải thuộc về người có năng lực!”
Ánh mắt của Diệp Khải dần trở nên lạnh lẽo.
Người kia cười nói: “Ta biết chắc chắn ngươi có người che chở! Đáng tiếc ở đây là Huyền Tháp, địa bàn của Tiên Bảo Các. Cao thủ đạt cảnh giới cao hơn giới hạn của nơi này dám ra tay can thiệp thì sẽ bị cao thủ của Tiên Bảo Các ngăn cản. Hơn nữa ngươi cũng sẽ bị Tiên Bảo Các cho vào danh sách đen, thậm chí còn bị truy nã! Vì vậy, người che chở cho ngươi không dám ra tay đâu!”
Diệp Khải im lặng.
Nếu đúng như lời gã áo trắng này nói thì y không dám nhờ sư phụ ra tay!
Tiên Bảo Các thật là!
Nếu để sư phụ y ra tay thì sẽ vi phạm quy tắc của Tiên Bảo Các. Đến lúc đó làm sao Tiên Bảo Các có thể ngồi yên không cản?
Trở thành kẻ địch với Tiên Bảo Các sao?
Y lắc đầu, y không dám làm như vậy!
Đúng lúc này, một người đàn ông cầm thanh đao dài đứng cạnh gã áo trắng kia bật cười cất giọng nói: “Lưu Kỳ huynh cần gì phải phí lời với hắn! Thiên tài đến từ thế giới nhỏ cũng chẳng là cái thá gì, thích thì giết thôi”.
Nói rồi gã ta định ra tay nhưng lại bị Lưu Kỳ ngăn lại.
Lưu Kỳ nói: “Hắn ta có Pháp Tắc Đại Địa, chắc chắn không phải thiên tài tầm thường, kiểu gì cũng có đòn đoạt mạng. Chúng ta cùng đánh hắn ta!”
Cùng đánh!
Gã cầm đao ngơ ngác rồi bật cười khoái chí: “Làm vậy được không?”
Lưu Kỳ mỉm cười đáp: “Có thể đánh hội đồng thì tự đánh làm gì?”
Gã cầm đao lại được một phen cười phá lên!
Lưu Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Khải: “Giết!”
Dứt lời, cả sáu người đồng loạt xông lên tấn công!
Diệp Khải híp mắt lại, bất chợt ngồi xổm xuống đặt tay lên nền đất. Ngay sau đó, y dùng sức nhấc lên.
Ầm!
Toàn bộ nền đất đều bị y nhấc bổng lên!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro