Tên ngốc
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Trong đêm tối, Diệp Quân liên tục đi xuyên trong đám cường giả như một bóng ma.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một nhát kiếm một người!
Đều giết trong tích tắc.
Diệp Quân chỉ theo đuổi một thứ, đó là tốc độ, không có bất kỳ sự phô trương nào, đều giết chết bằng một nhát kiếm.
Không đến mười lăm phút sau đã có gần một trăm thi thể ngã xuống.
Những người còn lại đã sợ vỡ mật, không còn ý chí chiến đấu nữa đều bỏ chạy tán loạn.
Thế nhưng kiếm của Diệp Quân lại nhanh hơn.
Lần này ngự kiếm của hắn giết người, kiếm quang liên tục xuyên qua màn đêm dưới sự không chế của hắn, thoáng chốc đã có mười mấy cường giả bị giết chết.
Còn lại một vài người sống sót đã điên cuồng tháo chạy.
Nhưng Diệp Quân không buông tha cho họ, hắn cầm kiếm lên đuổi theo.
Thấy thế, Nhiêu Tu trốn trong tối sắc mặt trắng bệch, gương mặt hiện lên vẻ chấn động.
Gã biết Diệp Quân rất mạnh nhưng không ngờ Diệp Quân lại mạnh đến mức này.
Đúng là một tên biến thái!
Tịch Huyền đứng lên ngọn cây nhìn Diệp Quân đang đuổi giết ra ngoài đó, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cái tên trông có vẻ dịu dàng, nho nhã thế mà lại ra tay rất tàn độc.
Ngay lúc này, Tịch Huyền bỗng quay đầu lại, mắt cô ấy nheo lại, ngay sau đó một phi đao đã chém giết cách đó mấy chục trượng.
Xoẹt!
Tiếng xé tan không khí vang lên, một cái đầu đầy máu rơi xuống nơi đó, sau đó một thi thể rơi xuống từ trên cây, trong tay thi thể còn cầm một cây cung.
Tịch Huyền run lên rồi biến mất ở đằng xa.
…
Trước Tội Thành.
Mười mấy người đang liều mạng chạy về phía Tội Thành, đằng sau họ là một đống thi thể.
Sắc mặt mười mấy người đều trắng bệch, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang bỗng lóe lên.
Đầu của hai cường giả trong đó bay ra ngoài.
Tám người còn lại càng liều mạng chạy về phía cổng thành đó.
Lúc này lại thêm một kiếm quang xoẹt qua.
Vèo!
Lại thêm một người ngã xuống.
Nhưng lúc này bảy người còn lại đã chạy vào trong thành.
Một thanh kiếm bỗng bay vào trong thành nhưng lúc sắp bay vào cổng thành, một tia sáng bỗng nổ trên thanh kiếm đó.
Ầm!
Thanh kiếm bị ép buộc dừng lại trước cổng thành.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, khí kiếm bay lại vào trong tay hắn, hắn nhìn lên tường thành, một ông lão đang đứng trên tường thành nhìn hắn: “Không được đánh nhau ở Tội Thành”.
Diệp Quân nhìn ông lão, gật đầu: “Được!”
Nói rồi hắn nhặt hết nhẫn không gian của các thi thể đó.
Ông lão đứng trên tường thành nghe Diệp Quân nói thế cũng sửng sốt, tên này cứ bỏ qua như thế ư?
Ông ta còn tưởng chàng trai đó sẽ manh động đánh vào Tội Thành.
Thế nhưng tên này lại dừng lại.
Không lâu sau, Diệp Quân đã cất hết nhẫn không gian của các thi thể ở đó, sau đó rời đi.
Ông lão bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân xoay người nhìn ông lão, ông lão trầm giọng nói: “Ngươi là Diệp Quân à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Có người bỏ ra ba ngàn vạn kim tinh để truy bắt ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Ông lão còn định nói gì thì đúng lúc này trong thành vang lên một giọng nói: “Bảng khen thưởng đã được cập nhật! Một trăm triệu! Hễ ai giết được Diệp Quân, một trăm triệu kim tinh”.
Một trăm triệu!
Nghe thế, ánh mắt các cường giả xuất hiện trên tường thành đều trở nên nóng rực.
Ông lão nhìn Diệp Quân nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Một trăm triệu!
Diệp Quân khẽ cười: “Mình đáng tiền thật đấy”.
Hắn vừa nói vừa nhìn các cường giả trên tường thành: “Có ai đến lấy đầu ta không? Nếu không thì ta phải đi rồi”.
“Có ta!”
Một thanh niên trên tường thành bỗng nhảy xuống, nhưng ngay lúc này một kiếm quang xoẹt qua.
Thuật ngự kiếm!
Vèo!
Đầu của thanh niên đó văng ra xa trong tầm mắt mọi người nhưng cơ thể hắn ta vẫn còn đang chạy về trước.
Cái đầu bay về phía trước, hồn đuổi theo phía sau.
Lúc cả người thanh niên rơi xuống đất thì đã không còn đầu nữa.
Diệp Quân cúi người xuống lấy chiếc nhẫn của thanh niên này, sau đó nói: “Cảm ơn nhé”.
Thanh niên: “…”
Người đứng trên tường thành biến sắc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Giết trong tích tắc.
Thanh niên đó là một cường giả cảnh giới Diệt Không đấy.
Thế nhưng lại bị giết trong tích tắc?
Vài người ở đó đều đánh bay ý nghĩ giết Diệp Quân.
Tiền thưởng rất lớn nhưng mạng sống quan trọng hơn.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đám người trên tường thành nói: “Còn ai không?”
Trên tường thành rơi vào im lặng.
Diệp Quân xoay người bỏ đi, nhưng lúc xoay người đi hắn bỗng ho dữ dội, sau đó mọi người nhìn thấy khóe miệng Diệp Quân có vết máu.
Bị thương rồi?
Người trên tường thành đều ngơ ngác.
“Mẹ nó!”
Đúng lúc này, một chàng trai cao lớn nhảy xuống khỏi tường thành, gã cầm một thanh đao tức giận nhìn Diệp Quân: “Mọi người hợp sức lại giết tên này, cùng nhận tiền thưởng”.
Nghe thế mọi người cũng hơi động lòng.
Nhưng không ai dám động đậy.
Thấy mọi người không động đậy, gã sửng sốt nói: “Người gan dạ chết vì no, kẻ hèn nhát chết vì đói. Hắn đã bị thương nặng, các ngươi còn sợ gì chứ? Giết hắn!”
Mọi người vẫn không động đậy.
Lúc này một chàng trai tay cầm quạt gấp bỗng cười nói: “Cảnh Đại Hán, ngươi lên đánh với hắn hai chiêu, xem thử hắn còn có thể đánh được không, nếu được thì bọn ta đến giúp ngươi”.
Nghe thế mọi người đều gật đầu.
Sắc mặt Cảnh Đại Hán cũng trở nên khó coi, hắn ta nhìn chàng trai cầm quạt: “Trương Hoa Hoa, ngươi xem ta là tên ngốc à?”
Chàng trai tên Trương Hoa Hoa nói: “Ta nghĩ ngươi là tên ngốc đấy”.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một nhát kiếm một người!
Đều giết trong tích tắc.
Diệp Quân chỉ theo đuổi một thứ, đó là tốc độ, không có bất kỳ sự phô trương nào, đều giết chết bằng một nhát kiếm.
Không đến mười lăm phút sau đã có gần một trăm thi thể ngã xuống.
Những người còn lại đã sợ vỡ mật, không còn ý chí chiến đấu nữa đều bỏ chạy tán loạn.
Thế nhưng kiếm của Diệp Quân lại nhanh hơn.
Lần này ngự kiếm của hắn giết người, kiếm quang liên tục xuyên qua màn đêm dưới sự không chế của hắn, thoáng chốc đã có mười mấy cường giả bị giết chết.
Còn lại một vài người sống sót đã điên cuồng tháo chạy.
Nhưng Diệp Quân không buông tha cho họ, hắn cầm kiếm lên đuổi theo.
Thấy thế, Nhiêu Tu trốn trong tối sắc mặt trắng bệch, gương mặt hiện lên vẻ chấn động.
Gã biết Diệp Quân rất mạnh nhưng không ngờ Diệp Quân lại mạnh đến mức này.
Đúng là một tên biến thái!
Tịch Huyền đứng lên ngọn cây nhìn Diệp Quân đang đuổi giết ra ngoài đó, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cái tên trông có vẻ dịu dàng, nho nhã thế mà lại ra tay rất tàn độc.
Ngay lúc này, Tịch Huyền bỗng quay đầu lại, mắt cô ấy nheo lại, ngay sau đó một phi đao đã chém giết cách đó mấy chục trượng.
Xoẹt!
Tiếng xé tan không khí vang lên, một cái đầu đầy máu rơi xuống nơi đó, sau đó một thi thể rơi xuống từ trên cây, trong tay thi thể còn cầm một cây cung.
Tịch Huyền run lên rồi biến mất ở đằng xa.
…
Trước Tội Thành.
Mười mấy người đang liều mạng chạy về phía Tội Thành, đằng sau họ là một đống thi thể.
Sắc mặt mười mấy người đều trắng bệch, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Đúng lúc này, một luồng kiếm quang bỗng lóe lên.
Đầu của hai cường giả trong đó bay ra ngoài.
Tám người còn lại càng liều mạng chạy về phía cổng thành đó.
Lúc này lại thêm một kiếm quang xoẹt qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vèo!
Lại thêm một người ngã xuống.
Nhưng lúc này bảy người còn lại đã chạy vào trong thành.
Một thanh kiếm bỗng bay vào trong thành nhưng lúc sắp bay vào cổng thành, một tia sáng bỗng nổ trên thanh kiếm đó.
Ầm!
Thanh kiếm bị ép buộc dừng lại trước cổng thành.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, khí kiếm bay lại vào trong tay hắn, hắn nhìn lên tường thành, một ông lão đang đứng trên tường thành nhìn hắn: “Không được đánh nhau ở Tội Thành”.
Diệp Quân nhìn ông lão, gật đầu: “Được!”
Nói rồi hắn nhặt hết nhẫn không gian của các thi thể đó.
Ông lão đứng trên tường thành nghe Diệp Quân nói thế cũng sửng sốt, tên này cứ bỏ qua như thế ư?
Ông ta còn tưởng chàng trai đó sẽ manh động đánh vào Tội Thành.
Thế nhưng tên này lại dừng lại.
Không lâu sau, Diệp Quân đã cất hết nhẫn không gian của các thi thể ở đó, sau đó rời đi.
Ông lão bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân xoay người nhìn ông lão, ông lão trầm giọng nói: “Ngươi là Diệp Quân à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Ông lão nhìn Diệp Quân: “Có người bỏ ra ba ngàn vạn kim tinh để truy bắt ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.
Ông lão còn định nói gì thì đúng lúc này trong thành vang lên một giọng nói: “Bảng khen thưởng đã được cập nhật! Một trăm triệu! Hễ ai giết được Diệp Quân, một trăm triệu kim tinh”.
Một trăm triệu!
Nghe thế, ánh mắt các cường giả xuất hiện trên tường thành đều trở nên nóng rực.
Ông lão nhìn Diệp Quân nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Một trăm triệu!
Diệp Quân khẽ cười: “Mình đáng tiền thật đấy”.
Hắn vừa nói vừa nhìn các cường giả trên tường thành: “Có ai đến lấy đầu ta không? Nếu không thì ta phải đi rồi”.
“Có ta!”
Một thanh niên trên tường thành bỗng nhảy xuống, nhưng ngay lúc này một kiếm quang xoẹt qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thuật ngự kiếm!
Vèo!
Đầu của thanh niên đó văng ra xa trong tầm mắt mọi người nhưng cơ thể hắn ta vẫn còn đang chạy về trước.
Cái đầu bay về phía trước, hồn đuổi theo phía sau.
Lúc cả người thanh niên rơi xuống đất thì đã không còn đầu nữa.
Diệp Quân cúi người xuống lấy chiếc nhẫn của thanh niên này, sau đó nói: “Cảm ơn nhé”.
Thanh niên: “…”
Người đứng trên tường thành biến sắc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Giết trong tích tắc.
Thanh niên đó là một cường giả cảnh giới Diệt Không đấy.
Thế nhưng lại bị giết trong tích tắc?
Vài người ở đó đều đánh bay ý nghĩ giết Diệp Quân.
Tiền thưởng rất lớn nhưng mạng sống quan trọng hơn.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đám người trên tường thành nói: “Còn ai không?”
Trên tường thành rơi vào im lặng.
Diệp Quân xoay người bỏ đi, nhưng lúc xoay người đi hắn bỗng ho dữ dội, sau đó mọi người nhìn thấy khóe miệng Diệp Quân có vết máu.
Bị thương rồi?
Người trên tường thành đều ngơ ngác.
“Mẹ nó!”
Đúng lúc này, một chàng trai cao lớn nhảy xuống khỏi tường thành, gã cầm một thanh đao tức giận nhìn Diệp Quân: “Mọi người hợp sức lại giết tên này, cùng nhận tiền thưởng”.
Nghe thế mọi người cũng hơi động lòng.
Nhưng không ai dám động đậy.
Thấy mọi người không động đậy, gã sửng sốt nói: “Người gan dạ chết vì no, kẻ hèn nhát chết vì đói. Hắn đã bị thương nặng, các ngươi còn sợ gì chứ? Giết hắn!”
Mọi người vẫn không động đậy.
Lúc này một chàng trai tay cầm quạt gấp bỗng cười nói: “Cảnh Đại Hán, ngươi lên đánh với hắn hai chiêu, xem thử hắn còn có thể đánh được không, nếu được thì bọn ta đến giúp ngươi”.
Nghe thế mọi người đều gật đầu.
Sắc mặt Cảnh Đại Hán cũng trở nên khó coi, hắn ta nhìn chàng trai cầm quạt: “Trương Hoa Hoa, ngươi xem ta là tên ngốc à?”
Chàng trai tên Trương Hoa Hoa nói: “Ta nghĩ ngươi là tên ngốc đấy”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro