Hậu Mạt Thế: Tổ Quốc An Bài Ta Làm Ruộng
Chương 21
Phán Tinh Tinh
2024-07-23 10:40:29
Đợi cá đen bắt đầu tiếp tục phun nước, Lâm Lăng vác cuốc tiếp tục đi lật đất, đào nửa ngày mới đào được ba phần đất, còn làm cuốc bị cong lưỡi.
Tiểu Lục nhìn cái cuốc bị cong lưỡi, lay lay lá: Sao cô không đào nữa?
"Cuốc hỏng rồi, không đào được nữa." Lâm Lăng ném cuốc sang một bên, xoa xoa cổ tay đang đau nhức.
Hai chiếc lá trên đầu Tiểu Lục không ngừng rung rinh, cười đến cong cả eo: Cô cũng thật chả ra sao? Cuốc cũng có thể bị cô đào hỏng.
"Tôi muốn đào hỏng nó sao? Là đất này quá cứng." Lâm Lăng đưa tay véo lá của Tiểu Lục, cảm giác mềm mại mịn màng, sờ vào khá thoải mái: "Mi bớt hả hê đi."
Tiểu Lục tránh tay Lâm Lăng, dùng lá quất vào mu bàn tay cô: Không được sờ.
Lá rất nhẹ và mỏng, quất vào mu bàn tay không có lực gì, Lâm Lăng cong mắt, cười nhẹ: "Sờ một cái thì sao?"
Tiểu Lục vặn vẹo thân mình, quấn lấy ngón tay Lâm Lăng, uy hiếp: Cô thử sờ ta xem.
Lâm Lăng hiểu rõ 'lực quấn' của Tiểu Lục, không dám đấu cứng với nó, "Chỉ có hai chiếc lá, ta cũng lười sờ."
Tiểu Lục quấn chặt hơn một chút: Mau đi làm việc!
"Được rồi." Lâm Lăng nghĩ đến lương thực còn lại không nhiều, trong lòng thở dài, đổi một cái cuốc khác rồi lại tiếp tục làm việc.
Đến lúc chạng vạng, cuối cùng cô cũng cày được hơn nửa mẫu đất, tuy không rộng nhưng đủ để trồng một ít khoai tây.
Ban đầu Lâm Lăng muốn cày thêm vài mẫu đất nữa rồi mới trồng, nhưng bây giờ phát hiện cày đất không phải là chuyện dễ dàng, trước tiên cứ trồng lương thực cho mình đã. Trước tiên dọn dẹp đất đã cày, sau đó đi lấy nước tưới đất, cố gắng làm cho đất ẩm một chút.
Đợi Lâm Lăng xách thùng gỗ đến bên ao, thấy cá đen bất động nằm trên mặt nước đập lúa, trông giống như đã chết.
Tiểu Lục lay lay lá, chỉ vào cá đen: Nó lật bụng rồi! Nó chết rồi!
Lâm Lăng liếc nhìn Tiểu Lục đang hả hê, tìm một cái gậy gỗ chọc chọc cá đeb, chọc liên tục mấy cái mà nó vẫn không nhúc nhích, "Không phải thật sự chết rồi chứ?"
Lực lượng lao động miễn phí vất vả lắm mới mang về mà chết như vậy sao? Lâm Lăng không cam lòng nhảy xuống ao, đi đến bên thùng đập lúa, nhìn chằm chằm vào cá đen, khóe miệng cong lên, cười lạnh một tiếng.
"Thích giả chết như vậy sao? Vậy thì ta thành toàn cho ngươi." Nói xong Lâm Lăng cầm một cây gậy gỗ nhọn đâm vào người cá đen.
Cá đen vốn giả chết để chạy trốn lập tức né tránh, bơi vào góc: Oa oa oa, tôi không có giả chết, tôi chỉ quá mệt thôi!
Lâm Lăng cúi đầu nhìn xuống ao, bên trong chỉ có một lớp nước nông, miễn cưỡng làm ướt đáy ao nhỏ, "Một ngày chỉ phun được chút nước này, mi còn có mặt mũi nói quá mệt sao?"
Tiểu Lục nhìn cái cuốc bị cong lưỡi, lay lay lá: Sao cô không đào nữa?
"Cuốc hỏng rồi, không đào được nữa." Lâm Lăng ném cuốc sang một bên, xoa xoa cổ tay đang đau nhức.
Hai chiếc lá trên đầu Tiểu Lục không ngừng rung rinh, cười đến cong cả eo: Cô cũng thật chả ra sao? Cuốc cũng có thể bị cô đào hỏng.
"Tôi muốn đào hỏng nó sao? Là đất này quá cứng." Lâm Lăng đưa tay véo lá của Tiểu Lục, cảm giác mềm mại mịn màng, sờ vào khá thoải mái: "Mi bớt hả hê đi."
Tiểu Lục tránh tay Lâm Lăng, dùng lá quất vào mu bàn tay cô: Không được sờ.
Lá rất nhẹ và mỏng, quất vào mu bàn tay không có lực gì, Lâm Lăng cong mắt, cười nhẹ: "Sờ một cái thì sao?"
Tiểu Lục vặn vẹo thân mình, quấn lấy ngón tay Lâm Lăng, uy hiếp: Cô thử sờ ta xem.
Lâm Lăng hiểu rõ 'lực quấn' của Tiểu Lục, không dám đấu cứng với nó, "Chỉ có hai chiếc lá, ta cũng lười sờ."
Tiểu Lục quấn chặt hơn một chút: Mau đi làm việc!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi." Lâm Lăng nghĩ đến lương thực còn lại không nhiều, trong lòng thở dài, đổi một cái cuốc khác rồi lại tiếp tục làm việc.
Đến lúc chạng vạng, cuối cùng cô cũng cày được hơn nửa mẫu đất, tuy không rộng nhưng đủ để trồng một ít khoai tây.
Ban đầu Lâm Lăng muốn cày thêm vài mẫu đất nữa rồi mới trồng, nhưng bây giờ phát hiện cày đất không phải là chuyện dễ dàng, trước tiên cứ trồng lương thực cho mình đã. Trước tiên dọn dẹp đất đã cày, sau đó đi lấy nước tưới đất, cố gắng làm cho đất ẩm một chút.
Đợi Lâm Lăng xách thùng gỗ đến bên ao, thấy cá đen bất động nằm trên mặt nước đập lúa, trông giống như đã chết.
Tiểu Lục lay lay lá, chỉ vào cá đen: Nó lật bụng rồi! Nó chết rồi!
Lâm Lăng liếc nhìn Tiểu Lục đang hả hê, tìm một cái gậy gỗ chọc chọc cá đeb, chọc liên tục mấy cái mà nó vẫn không nhúc nhích, "Không phải thật sự chết rồi chứ?"
Lực lượng lao động miễn phí vất vả lắm mới mang về mà chết như vậy sao? Lâm Lăng không cam lòng nhảy xuống ao, đi đến bên thùng đập lúa, nhìn chằm chằm vào cá đen, khóe miệng cong lên, cười lạnh một tiếng.
"Thích giả chết như vậy sao? Vậy thì ta thành toàn cho ngươi." Nói xong Lâm Lăng cầm một cây gậy gỗ nhọn đâm vào người cá đen.
Cá đen vốn giả chết để chạy trốn lập tức né tránh, bơi vào góc: Oa oa oa, tôi không có giả chết, tôi chỉ quá mệt thôi!
Lâm Lăng cúi đầu nhìn xuống ao, bên trong chỉ có một lớp nước nông, miễn cưỡng làm ướt đáy ao nhỏ, "Một ngày chỉ phun được chút nước này, mi còn có mặt mũi nói quá mệt sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro