Hậu Mạt Thế: Tổ Quốc An Bài Ta Làm Ruộng
Chương 27
Phán Tinh Tinh
2024-07-23 10:40:29
Tiểu Lục nhảy lên vai Lâm Lăng: Sao cô không tắm ở ao? Nước ở đó nhiều lắm.
"Mùi tanh của cá." Cá đen vì thân hình to lớn nên mùi tanh rất nồng, nếu có lựa chọn, Lâm Lăng sẽ không dùng nước ao để tắm.
Tiểu Lục rung rung lá, đúng là đàn em này hơi hôi thật!
"Nhiệt độ hạ xuống rồi, vào nhà thôi." Lâm Lăng bê thùng nước và quần áo vào nhà, sau đó đóng cửa, khóa trái rồi vào nhà, đi được hai bước thì đột nhiên giẫm phải một thứ mềm mềm.
Cô cúi xuống nhặt lên, phát hiện là chú gấu bông, cô nhíu mày nhìn Tiểu Lục: "Là mi làm à?"
Tiểu Lục không nhận: Nó tự rơi xuống.
Lâm Lăng phủi bụi trên người chú gấu bông: "Trước khi ta ra ngoài, nó vẫn ngồi trên ghế đàng hoàng, cửa sổ cũng không mở, sao có thể tự rơi xuống được? Không phải mi thì còn ai?"
Tiểu Lục vu oan cho đàn em mới: Là Đại Hắc.
"Nó ngoan ngoãn ở ao phun nước, sao có thể chạy vào nhà quậy phá được?" Lâm Lăng ở chung với Tiểu Lục mấy ngày, cũng hiểu được tính tình của nó, chắc chắn là Tiểu Lục giở tính trẻ con rồi.
Tiểu Lục vẫn không nhận, trực tiếp nhảy đi mất.
"Làm mà không dám nhận." Lâm Lăng lẩm bẩm một câu, sau đó phủi bụi trên người chú gấu bông: "Có đau không?"
Chú gấu bông im lặng.
"Không đau là tốt rồi." Lâm Lăng đặt chú gấu bông lên ghế, chào tạm biệt rồi lên lầu.
Tóc vẫn chưa khô, Lâm Lăng đắp chăn bông không còn hôi mốc ngồi trên giường, một tay lau tóc, một tay khẽ chọc Tiểu Lục đang nằm trên giá gỗ đầu giường: "Hôm nay sao mi lại đẩy chú gấu bông xuống?"
Tiểu Lục giả vờ như một nhánh dây leo xanh không biết động đậy, không thèm để ý đến cô.
"Nó chọc mi à?" Lâm Lăng nhìn Tiểu Lục như trẻ con giận dỗi, rất bất lực: "Nó chỉ là một con búp bê vải không biết động đậy, mi có cần phải tức giận với nó không?"
Tiểu Lục dịch chuyển thân hình nhỏ bé, không cho Lâm Lăng chạm vào nó, cũng không muốn lên tiếng.
Lâm Lăng không biết Tiểu Lục đang giở trò gì, bất lực thở dài, cô vuốt mái tóc đã khô được một nửa, ngáp một cái: "Muộn rồi, ta đi ngủ đây."
"Bên ngoài hơi lạnh, mi có muốn chui vào chăn ngủ cùng ta không?" Lâm Lăng cho Tiểu Lục một bậc thang để xuống.
Tiểu Lục kiêu ngạo dịch chuyển thân hình nhỏ bé, nó mới không sợ lạnh.
"Thật sự không vào à? Ta đi ngủ đây!" Kiên nhẫn của Lâm Lăng có hạn, Tiểu Lục không vào thì cô ngủ thôi.
Tiểu Lục nhảy xuống tủ đầu giường, chạy đến nằm bên gối Lâm Lăng, kiêu ngạo nói: Cô là người mà còn sợ lạnh thế à? Thôi được rồi, tôi ở cùng cô, tránh cô bị đông cứng!
Lâm Lăng: "..."
Thôi thôi! Đi ngủ đi ngủ!
Đợi đến khi ngủ dậy vào ngày hôm sau, Lâm Lăng xuống lầu giặt quần áo.
Lúc cô giặt quần áo, Tiểu Lục chạy đến bên chú gấu bông lải nhải: Ngày nào cũng là ta ngủ cùng cô ấy! Biết tại sao không? Vì cô ấy vẫn thích ta hơn!
"Mùi tanh của cá." Cá đen vì thân hình to lớn nên mùi tanh rất nồng, nếu có lựa chọn, Lâm Lăng sẽ không dùng nước ao để tắm.
Tiểu Lục rung rung lá, đúng là đàn em này hơi hôi thật!
"Nhiệt độ hạ xuống rồi, vào nhà thôi." Lâm Lăng bê thùng nước và quần áo vào nhà, sau đó đóng cửa, khóa trái rồi vào nhà, đi được hai bước thì đột nhiên giẫm phải một thứ mềm mềm.
Cô cúi xuống nhặt lên, phát hiện là chú gấu bông, cô nhíu mày nhìn Tiểu Lục: "Là mi làm à?"
Tiểu Lục không nhận: Nó tự rơi xuống.
Lâm Lăng phủi bụi trên người chú gấu bông: "Trước khi ta ra ngoài, nó vẫn ngồi trên ghế đàng hoàng, cửa sổ cũng không mở, sao có thể tự rơi xuống được? Không phải mi thì còn ai?"
Tiểu Lục vu oan cho đàn em mới: Là Đại Hắc.
"Nó ngoan ngoãn ở ao phun nước, sao có thể chạy vào nhà quậy phá được?" Lâm Lăng ở chung với Tiểu Lục mấy ngày, cũng hiểu được tính tình của nó, chắc chắn là Tiểu Lục giở tính trẻ con rồi.
Tiểu Lục vẫn không nhận, trực tiếp nhảy đi mất.
"Làm mà không dám nhận." Lâm Lăng lẩm bẩm một câu, sau đó phủi bụi trên người chú gấu bông: "Có đau không?"
Chú gấu bông im lặng.
"Không đau là tốt rồi." Lâm Lăng đặt chú gấu bông lên ghế, chào tạm biệt rồi lên lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tóc vẫn chưa khô, Lâm Lăng đắp chăn bông không còn hôi mốc ngồi trên giường, một tay lau tóc, một tay khẽ chọc Tiểu Lục đang nằm trên giá gỗ đầu giường: "Hôm nay sao mi lại đẩy chú gấu bông xuống?"
Tiểu Lục giả vờ như một nhánh dây leo xanh không biết động đậy, không thèm để ý đến cô.
"Nó chọc mi à?" Lâm Lăng nhìn Tiểu Lục như trẻ con giận dỗi, rất bất lực: "Nó chỉ là một con búp bê vải không biết động đậy, mi có cần phải tức giận với nó không?"
Tiểu Lục dịch chuyển thân hình nhỏ bé, không cho Lâm Lăng chạm vào nó, cũng không muốn lên tiếng.
Lâm Lăng không biết Tiểu Lục đang giở trò gì, bất lực thở dài, cô vuốt mái tóc đã khô được một nửa, ngáp một cái: "Muộn rồi, ta đi ngủ đây."
"Bên ngoài hơi lạnh, mi có muốn chui vào chăn ngủ cùng ta không?" Lâm Lăng cho Tiểu Lục một bậc thang để xuống.
Tiểu Lục kiêu ngạo dịch chuyển thân hình nhỏ bé, nó mới không sợ lạnh.
"Thật sự không vào à? Ta đi ngủ đây!" Kiên nhẫn của Lâm Lăng có hạn, Tiểu Lục không vào thì cô ngủ thôi.
Tiểu Lục nhảy xuống tủ đầu giường, chạy đến nằm bên gối Lâm Lăng, kiêu ngạo nói: Cô là người mà còn sợ lạnh thế à? Thôi được rồi, tôi ở cùng cô, tránh cô bị đông cứng!
Lâm Lăng: "..."
Thôi thôi! Đi ngủ đi ngủ!
Đợi đến khi ngủ dậy vào ngày hôm sau, Lâm Lăng xuống lầu giặt quần áo.
Lúc cô giặt quần áo, Tiểu Lục chạy đến bên chú gấu bông lải nhải: Ngày nào cũng là ta ngủ cùng cô ấy! Biết tại sao không? Vì cô ấy vẫn thích ta hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro