Hậu Mạt Thế: Tổ Quốc An Bài Ta Làm Ruộng
Chương 40
Phán Tinh Tinh
2024-07-23 10:40:29
Vì hầm canh tốn củi nên Lâm Lăng định trực tiếp rán chín, sau khi xử lý xong thịt thì trực tiếp thái thành những miếng nhỏ bằng ngón tay, sau đó cho thêm ớt bột, hạt tiêu bột và các loại gia vị khác mà cô nhặt được hôm qua, mặc dù trên bao bì ghi là đã hết hạn, nhưng cô cũng không thể kén chọn, không cho thêm gia vị thì khó ăn quá.
Sau khi cho gia vị vào trộn đều, chờ ngấm gia vị, Lâm Lăng bưng số đồ thừa còn lại, xương và các thứ ra ao, định cho cá đen ăn thêm, nó đã vất vả phun nước tưới đất, phải bổ sung dinh dưỡng.
Khi cô đi đến bên ao, cô thấy Tiểu Lục đang cưỡi trên cá đen vênh váo ra lệnh: Đồ đàn em vô dụng! Chạy nhanh lên một chút!
Cá đen oa oa oa: Đại ca đừng đánh em!
Tiểu Lục rung rung lá, ghét bỏ đập vào đầu cá đen một cái: Vậy sao mi còn chậm chạp thế? Tin hay không là ta đánh chết mi!
Cá đen: Oa oa...
Lâm Lăng che mặt, thật không thể nhìn nổi, bình thường nó bắt nạt cá đen như vậy sao?
"Tiểu Lục."
Đang bắt nạt Đại Hắc, Tiểu Lục đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lâm Lăng, sợ đến mức 'chân' trượt, ngã tõm xuống nước.
Tiểu Lục nhanh chóng trồi lên khỏi mặt nước, hướng về phía Lâm Lăng lắc lắc lá: Cô muốn xuống tắm không?
Lâm Lăng ghét bỏ nhìn nước bị Tiểu Lục và cá đen làm đục ngầu, "Mau lên bờ đi."
Tiểu Lục mượn lực của cá đen, nhảy lên vai Lâm Lăng, dùng lá thân mật chạm vào má cô.
"Đừng chạm vào ta, toàn mùi tanh của cá." Lâm Lăng ghét bỏ xách Tiểu Lục đặt lên tảng đá bên cạnh, "Đợi hết mùi mới được lại gần ta."
Tiểu Lục tủi thân nằm trên tảng đá: Ô ô ô, cô ghét bỏ tôi…
"Đúng vậy." Lâm Lăng quay đầu nhìn ao nước đã gần đầy một nửa, nói với cá đen: "Mấy ngày nay mi không lười biếng, ta thưởng cho mi chút đồ ăn ngon."
Cá đen vốn còn sợ bị đánh nên trốn dưới đám rong rêu, lập tức ngoi lên mặt nước, hai mắt sáng rực, là đồ ăn ngon gì vậy?
Lâm Lăng đổ đồ thừa trong chậu cho cá đen ăn, đã lâu không được ăn thịt, cá đen vui mừng vẫy đuôi như chó.
Lâm Lăng hỏi: "Ăn ngon không?"
Cá đen: Ngon.
Lâm Lăng: "Ngon thì ăn nhiều vào."
Cá đen ngốc nghếch bị Lâm Lăng vẻ mặt hiền lành lừa gạt: Cảm ơn chủ nhân, sau này tôi sẽ phun nhiều nước hơn.
Lâm Lăng ừ một tiếng: "Ta trông chờ vào mi."
Cá đen giống như nhân viên mới vào nghề, bị Lâm Lăng nói vài câu đã vui mừng không thôi, hận không thể dùng hết sức để làm việc.
Tiểu Lục thấy vậy, lấy lá che mặt: Thật ngốc!
"Mi còn dám nói người khác sao? Bắt nạt kẻ ngốc phải không?" Lâm Lăng xách Tiểu Lục đi về, cảnh cáo nó: "Nếu mi bắt nạt cá đen hỏng rồi, mi phải phun nước cho ta!"
Sau khi cho gia vị vào trộn đều, chờ ngấm gia vị, Lâm Lăng bưng số đồ thừa còn lại, xương và các thứ ra ao, định cho cá đen ăn thêm, nó đã vất vả phun nước tưới đất, phải bổ sung dinh dưỡng.
Khi cô đi đến bên ao, cô thấy Tiểu Lục đang cưỡi trên cá đen vênh váo ra lệnh: Đồ đàn em vô dụng! Chạy nhanh lên một chút!
Cá đen oa oa oa: Đại ca đừng đánh em!
Tiểu Lục rung rung lá, ghét bỏ đập vào đầu cá đen một cái: Vậy sao mi còn chậm chạp thế? Tin hay không là ta đánh chết mi!
Cá đen: Oa oa...
Lâm Lăng che mặt, thật không thể nhìn nổi, bình thường nó bắt nạt cá đen như vậy sao?
"Tiểu Lục."
Đang bắt nạt Đại Hắc, Tiểu Lục đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lâm Lăng, sợ đến mức 'chân' trượt, ngã tõm xuống nước.
Tiểu Lục nhanh chóng trồi lên khỏi mặt nước, hướng về phía Lâm Lăng lắc lắc lá: Cô muốn xuống tắm không?
Lâm Lăng ghét bỏ nhìn nước bị Tiểu Lục và cá đen làm đục ngầu, "Mau lên bờ đi."
Tiểu Lục mượn lực của cá đen, nhảy lên vai Lâm Lăng, dùng lá thân mật chạm vào má cô.
"Đừng chạm vào ta, toàn mùi tanh của cá." Lâm Lăng ghét bỏ xách Tiểu Lục đặt lên tảng đá bên cạnh, "Đợi hết mùi mới được lại gần ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Lục tủi thân nằm trên tảng đá: Ô ô ô, cô ghét bỏ tôi…
"Đúng vậy." Lâm Lăng quay đầu nhìn ao nước đã gần đầy một nửa, nói với cá đen: "Mấy ngày nay mi không lười biếng, ta thưởng cho mi chút đồ ăn ngon."
Cá đen vốn còn sợ bị đánh nên trốn dưới đám rong rêu, lập tức ngoi lên mặt nước, hai mắt sáng rực, là đồ ăn ngon gì vậy?
Lâm Lăng đổ đồ thừa trong chậu cho cá đen ăn, đã lâu không được ăn thịt, cá đen vui mừng vẫy đuôi như chó.
Lâm Lăng hỏi: "Ăn ngon không?"
Cá đen: Ngon.
Lâm Lăng: "Ngon thì ăn nhiều vào."
Cá đen ngốc nghếch bị Lâm Lăng vẻ mặt hiền lành lừa gạt: Cảm ơn chủ nhân, sau này tôi sẽ phun nhiều nước hơn.
Lâm Lăng ừ một tiếng: "Ta trông chờ vào mi."
Cá đen giống như nhân viên mới vào nghề, bị Lâm Lăng nói vài câu đã vui mừng không thôi, hận không thể dùng hết sức để làm việc.
Tiểu Lục thấy vậy, lấy lá che mặt: Thật ngốc!
"Mi còn dám nói người khác sao? Bắt nạt kẻ ngốc phải không?" Lâm Lăng xách Tiểu Lục đi về, cảnh cáo nó: "Nếu mi bắt nạt cá đen hỏng rồi, mi phải phun nước cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro