Hậu Mạt Thế: Tổ Quốc An Bài Ta Làm Ruộng
Chương 42
Phán Tinh Tinh
2024-07-23 10:40:29
Tiểu Lục rung rung lá: Muốn nếm thử.
"Mi nếm thử cái gì? Mi là thực vật, mi chỉ thích hợp ra ngoài quang hợp thôi!" Lâm Lăng ném Tiểu Lục ra ngoài, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Tiểu Lục rơi xuống bệ cửa sổ, cách lớp kính nhìn Lâm Lăng, tức giận nghĩ: Cô không cho tôi ăn thì tôi vẫn ăn được, đồ keo kiệt!
Đợi đến khi ăn hết bát thịt nhỏ, Lâm Lăng cũng gần no rồi, cất những chiếc bánh nướng còn lại, để dành mai ăn tiếp.
Dọn dẹp đơn giản một chút, Lâm Lăng định xách thùng nước ra ngoài tưới nước cho vườn rau, một mẫu vườn rau đã xanh tốt, đợi thêm một thời gian nữa là có thể thu hoạch.
Ra khỏi cửa không thấy Tiểu Lục, tìm trong sân cũng không thấy bóng dáng, có chút lo lắng gọi một tiếng: "Tiểu Lục, mi ở đâu?"
Vừa dứt lời, trong bếp truyền đến tiếng động, Lâm Lăng đi đến xem, phát hiện Tiểu Lục đang treo trên thành chậu đựng thịt.
Lâm Lăng nhìn chằm chằm vào hàm răng mà Tiểu Lục còn chưa kịp thu lại, nghiến răng nghiến lợi chất vấn nó: "Mi đang ăn trộm thịt của ta à?"
Tiểu Lục rung rung lá trên dầu: Tôi không cẩn thận ngã vào thôi.
"Mi dám ăn trộm thịt của ta!" Những người sống trong thời mạt thế đều rất coi trọng thức ăn, Lâm Lăng tức đến không chịu được, cô định để dành số thịt này ăn trong vài tháng, đừng để Tiểu Lục phá hỏng hết!
Tiểu Lục lùi lại mấy bước: Tôi giúp cô trông thịt!
"Không ngờ mi lại là cây ăn thịt." Lâm Lăng xách Tiểu Lục ném sang một bên, may mà số thịt trong chậu không bị động vào bao nhiêu, nếu không cô tức chết mất: "Mi không sợ bị tiêu chảy à?"
Lâm Lăng cất thịt vào tủ khóa lại, cất xong quay lại nhìn hai chiếc lá trên đầu Tiểu Lục, "Răng của mi mọc trên lá à?"
Tiểu Lục lắc lư cơ thể nói không.
Lâm Lăng không tin lời quỷ quái của nó, "Mi còn dám ăn trộm thịt của ta nữa, ta sẽ bẻ lá của mi đi."
Hai chiếc lá trên đầu Tiểu Lục lập tức cuộn lại, nếu lá có khuôn mặt thì chắc chắn sẽ là dáng vẻ của một cô vợ nhỏ đáng thương.
"Đừng có giả bộ đáng thương với ta!" Lâm Lăng chọc chọc Tiểu Lục, "Ăn trộm đồ của ta thì phải đi làm việc cho ta!"
Tiểu Lục rung rung lá: Làm việc gì?
"Hồi chúng ta về hình như chỗ lấy củi còn sót lại một ít củi khô, mi đi bê nốt số củi khô còn lại về đây!" Lâm Lăng dặn dò Tiểu Lục một tiếng, sau đó xách thùng nước ra ngoài tưới vườn rau.
Tiểu Lục cụp lá nhảy tưng tưng đi về hướng khác của thôn, vừa đi vừa hát: Dây leo xanh ơi, đất vàng ơi, hai ba tuổi ơi, mất mẹ ơi...
Lâm Lăng đi gánh nước tưới ruộng nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Lục, chân trượt một cái, xem ra vẫn đánh nó ít quá!
Lâm Lăng đến ao lấy nước, cá đen đang ra sức phun nước, thấy cô đến thì vui vẻ quẫy đuôi: Cô đến rồi, cô xem tôi lại phun được nhiều nước.
"Mi nếm thử cái gì? Mi là thực vật, mi chỉ thích hợp ra ngoài quang hợp thôi!" Lâm Lăng ném Tiểu Lục ra ngoài, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Tiểu Lục rơi xuống bệ cửa sổ, cách lớp kính nhìn Lâm Lăng, tức giận nghĩ: Cô không cho tôi ăn thì tôi vẫn ăn được, đồ keo kiệt!
Đợi đến khi ăn hết bát thịt nhỏ, Lâm Lăng cũng gần no rồi, cất những chiếc bánh nướng còn lại, để dành mai ăn tiếp.
Dọn dẹp đơn giản một chút, Lâm Lăng định xách thùng nước ra ngoài tưới nước cho vườn rau, một mẫu vườn rau đã xanh tốt, đợi thêm một thời gian nữa là có thể thu hoạch.
Ra khỏi cửa không thấy Tiểu Lục, tìm trong sân cũng không thấy bóng dáng, có chút lo lắng gọi một tiếng: "Tiểu Lục, mi ở đâu?"
Vừa dứt lời, trong bếp truyền đến tiếng động, Lâm Lăng đi đến xem, phát hiện Tiểu Lục đang treo trên thành chậu đựng thịt.
Lâm Lăng nhìn chằm chằm vào hàm răng mà Tiểu Lục còn chưa kịp thu lại, nghiến răng nghiến lợi chất vấn nó: "Mi đang ăn trộm thịt của ta à?"
Tiểu Lục rung rung lá trên dầu: Tôi không cẩn thận ngã vào thôi.
"Mi dám ăn trộm thịt của ta!" Những người sống trong thời mạt thế đều rất coi trọng thức ăn, Lâm Lăng tức đến không chịu được, cô định để dành số thịt này ăn trong vài tháng, đừng để Tiểu Lục phá hỏng hết!
Tiểu Lục lùi lại mấy bước: Tôi giúp cô trông thịt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không ngờ mi lại là cây ăn thịt." Lâm Lăng xách Tiểu Lục ném sang một bên, may mà số thịt trong chậu không bị động vào bao nhiêu, nếu không cô tức chết mất: "Mi không sợ bị tiêu chảy à?"
Lâm Lăng cất thịt vào tủ khóa lại, cất xong quay lại nhìn hai chiếc lá trên đầu Tiểu Lục, "Răng của mi mọc trên lá à?"
Tiểu Lục lắc lư cơ thể nói không.
Lâm Lăng không tin lời quỷ quái của nó, "Mi còn dám ăn trộm thịt của ta nữa, ta sẽ bẻ lá của mi đi."
Hai chiếc lá trên đầu Tiểu Lục lập tức cuộn lại, nếu lá có khuôn mặt thì chắc chắn sẽ là dáng vẻ của một cô vợ nhỏ đáng thương.
"Đừng có giả bộ đáng thương với ta!" Lâm Lăng chọc chọc Tiểu Lục, "Ăn trộm đồ của ta thì phải đi làm việc cho ta!"
Tiểu Lục rung rung lá: Làm việc gì?
"Hồi chúng ta về hình như chỗ lấy củi còn sót lại một ít củi khô, mi đi bê nốt số củi khô còn lại về đây!" Lâm Lăng dặn dò Tiểu Lục một tiếng, sau đó xách thùng nước ra ngoài tưới vườn rau.
Tiểu Lục cụp lá nhảy tưng tưng đi về hướng khác của thôn, vừa đi vừa hát: Dây leo xanh ơi, đất vàng ơi, hai ba tuổi ơi, mất mẹ ơi...
Lâm Lăng đi gánh nước tưới ruộng nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Lục, chân trượt một cái, xem ra vẫn đánh nó ít quá!
Lâm Lăng đến ao lấy nước, cá đen đang ra sức phun nước, thấy cô đến thì vui vẻ quẫy đuôi: Cô đến rồi, cô xem tôi lại phun được nhiều nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro