Hậu Mạt Thế: Tổ Quốc An Bài Ta Làm Ruộng
Chương 47
Phán Tinh Tinh
2024-07-23 10:40:29
Vài ngọn đồi xung quanh đều đã trồng cây, giờ chỉ còn lại phía bên kia thôn và những nơi xa hơn, đợi tìm được giống cây và cây con thì lại đi trồng tiếp. Nhưng nếu đi xa thì việc vận chuyển nước đi tưới là một vấn đề lớn, cho nên cô phải nhanh chóng ra ngoài tìm một máy phát điện mới được.
Vì mấy ngày nữa là phải đi xa, nên Lâm Lăng đã thôi chín trước vài củ khoai tây, giống khoai tây tốt, củ rất to, một củ gần một cân.
Nghĩ đến việc phải ở ngoài mấy đêm, Lâm Lăng luộc mười củ khoai tây to, ngoài ra còn lấy thêm năm củ khoai tây sống, nếu không kịp quay về thì có thể trồng khoai tây tại chỗ.
Đêm trước khi ra đi, Lâm Lăng lại tưới một lượt cho khoai tây và rau trên đất cùng cây con trên núi, đảm bảo chúng không bị thiếu nước.
Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Lâm Lăng đã đeo ba lô chuẩn bị lên đường, trước khi đi lại chào con gấu bông như thường lệ, con gấu bông này chưa bao giờ đáp lại cô: "Lần này ta phải đi mấy ngày, mi ở nhà trông nhà cho cẩn thận."
Nói xong, Lâm Lăng khóa cửa sổ rồi lên đường về phía bắc, đi được một giờ thì đến mốc giới đánh dấu đất số NO:00001, từ mốc giới đi ra ngoài mười mấy phút là đến đường nhựa, đi dọc theo đường nhựa ra ngoài mãi, đi được bốn giờ thì đến vị trí cô xuống xe lúc trước.
Xung quanh vẫn trơ trọi, những chiếc xe bị đốt cháy bỏ hoang trên mặt đường vẫn còn đó, không có gì thay đổi.
Lâm Lăng tiếp tục đi dọc theo đường cao tốc, trời tối thì tìm một ngôi nhà bỏ hoang để nghỉ ngơi, trời sáng thì tiếp tục đi, càng đi ra ngoài thì dấu vết bị đốt cháy càng ít, có một số nơi thậm chí còn lơ thơ nhìn thấy một chút màu xanh của cỏ.
Có phải cô đã hiểu lầm những người làm nhiệm vụ xua đuổi mối nguy hiểm tiềm tàng rồi không? Thực sự không phải bọn họ đốt lửa?
Nhưng giờ tại sao lại bị đốt thành núi hoang cũng không quan trọng nữa rồi, cô đã trồng lại cây con, đợi một hai năm nữa, khắp núi đồi sẽ lại xanh tươi trở lại.
Lâm Lăng đi ba ngày đêm ròng rã cuối cùng cũng đến được thành phố mà cô đã từng đi qua.
Thành phố hoang tàn vắng vẻ, cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi đổ nát, không thể nhận ra đây từng là một thành phố tỉnh lỵ, Lâm Lăng đứng trên phố, có lẽ chỉ có hàng ngàn chiếc xe bỏ hoang giữa đường và vài tòa nhà cao tầng không bị sụp đổ ở xa xa mới chứng tỏ được phần nào sự phồn hoa trước đây của nó.
Lâm Lăng khẽ thở dài, đi khắp phố tìm kiếm những thứ cô cần.
Mục đích lần này của cô rất rõ ràng, chỉ tìm máy phát điện và dầu, nếu có thời gian thì sẽ xem xét những thứ khác.
Lâm Lăng nhanh chóng tìm thấy một cửa hàng bán thiết bị máy phát điện, nhưng máy phát điện trưng bày trong sảnh bán hàng đã bị lấy hết sạch.
"Không còn cái nào sao?" Lâm Lăng cau mày, lại đi ra sau kho tìm kiếm, tất cả đều bị lấy hết sạch, xem ra những người có cùng suy nghĩ với cô vẫn rất nhiều.
Tiểu Lục dụi dụi cổ tay Lâm Lăng: Không còn thì phải làm sao?
Vì mấy ngày nữa là phải đi xa, nên Lâm Lăng đã thôi chín trước vài củ khoai tây, giống khoai tây tốt, củ rất to, một củ gần một cân.
Nghĩ đến việc phải ở ngoài mấy đêm, Lâm Lăng luộc mười củ khoai tây to, ngoài ra còn lấy thêm năm củ khoai tây sống, nếu không kịp quay về thì có thể trồng khoai tây tại chỗ.
Đêm trước khi ra đi, Lâm Lăng lại tưới một lượt cho khoai tây và rau trên đất cùng cây con trên núi, đảm bảo chúng không bị thiếu nước.
Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Lâm Lăng đã đeo ba lô chuẩn bị lên đường, trước khi đi lại chào con gấu bông như thường lệ, con gấu bông này chưa bao giờ đáp lại cô: "Lần này ta phải đi mấy ngày, mi ở nhà trông nhà cho cẩn thận."
Nói xong, Lâm Lăng khóa cửa sổ rồi lên đường về phía bắc, đi được một giờ thì đến mốc giới đánh dấu đất số NO:00001, từ mốc giới đi ra ngoài mười mấy phút là đến đường nhựa, đi dọc theo đường nhựa ra ngoài mãi, đi được bốn giờ thì đến vị trí cô xuống xe lúc trước.
Xung quanh vẫn trơ trọi, những chiếc xe bị đốt cháy bỏ hoang trên mặt đường vẫn còn đó, không có gì thay đổi.
Lâm Lăng tiếp tục đi dọc theo đường cao tốc, trời tối thì tìm một ngôi nhà bỏ hoang để nghỉ ngơi, trời sáng thì tiếp tục đi, càng đi ra ngoài thì dấu vết bị đốt cháy càng ít, có một số nơi thậm chí còn lơ thơ nhìn thấy một chút màu xanh của cỏ.
Có phải cô đã hiểu lầm những người làm nhiệm vụ xua đuổi mối nguy hiểm tiềm tàng rồi không? Thực sự không phải bọn họ đốt lửa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng giờ tại sao lại bị đốt thành núi hoang cũng không quan trọng nữa rồi, cô đã trồng lại cây con, đợi một hai năm nữa, khắp núi đồi sẽ lại xanh tươi trở lại.
Lâm Lăng đi ba ngày đêm ròng rã cuối cùng cũng đến được thành phố mà cô đã từng đi qua.
Thành phố hoang tàn vắng vẻ, cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi đổ nát, không thể nhận ra đây từng là một thành phố tỉnh lỵ, Lâm Lăng đứng trên phố, có lẽ chỉ có hàng ngàn chiếc xe bỏ hoang giữa đường và vài tòa nhà cao tầng không bị sụp đổ ở xa xa mới chứng tỏ được phần nào sự phồn hoa trước đây của nó.
Lâm Lăng khẽ thở dài, đi khắp phố tìm kiếm những thứ cô cần.
Mục đích lần này của cô rất rõ ràng, chỉ tìm máy phát điện và dầu, nếu có thời gian thì sẽ xem xét những thứ khác.
Lâm Lăng nhanh chóng tìm thấy một cửa hàng bán thiết bị máy phát điện, nhưng máy phát điện trưng bày trong sảnh bán hàng đã bị lấy hết sạch.
"Không còn cái nào sao?" Lâm Lăng cau mày, lại đi ra sau kho tìm kiếm, tất cả đều bị lấy hết sạch, xem ra những người có cùng suy nghĩ với cô vẫn rất nhiều.
Tiểu Lục dụi dụi cổ tay Lâm Lăng: Không còn thì phải làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro