Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 13
2024-11-21 18:49:11
Lục Khinh Nhiễm mỉm cười, “Vậy xin đa tạ bà mẫu quan tâm, nhưng chuyện hôm nay nên giải quyết thế nào?”
Lão phu nhân nghiến răng: “Ta nhất định sẽ cho ngươi một công đạo.”
Lục Khinh Nhiễm không nói thêm gì nữa, nàng không ham muốn quyền quản gia, chỉ muốn lão phu nhân nghiêm trị bà tử đã hãm hại nàng.
Sau khi dùng cháo rết, sắc mặt lão phu nhân tuy vẫn chưa tốt nhưng cũng đã đỡ hơn, Tạ Tự thì hoàn toàn bình phục, chỉ có Lục Uyển Nhu vẫn nôn không dứt.
“Ôi, không được rồi, mau đi mời đại phu, cẩn thận ảnh hưởng đến...”
Lão phu nhân ý thức được điều gì, vội vàng im bặt.
Lục Khinh Nhiễm nhìn Lục Uyển Nhu, thật ra vừa rồi thấy sắc mặt nàng ta, nàng đã có chút nghi ngờ. Nàng bước lên, nắm lấy cổ tay Lục Uyển Nhu.
“Tỷ tỷ làm gì vậy?” Lục Uyển Nhu giật mình.
“Muội muội hoảng sợ làm gì, tỷ tỷ từng học chút y thuật ở Bắc Cương, để ta xem cho muội...”
“Không cần!” Lục Uyển Nhu vội vàng rụt tay về, sắc mặt trắng bệch.
Lục Khinh Nhiễm ánh mắt trầm xuống, sau đó dịu dàng nói: “Nếu muội muội không sao thì tỷ tỷ cũng yên tâm rồi.”
Lục Khinh Nhiễm rời khỏi Đông viện trước, nhanh chóng đi về Thiên Viện.
Thanh Trúc bám sát theo sau, thấy sắc mặt Lục Khinh Nhiễm không ổn cũng không dám khuyên can, chỉ giơ tay sẵn sàng đỡ nàng.
Đến trước một cột hành lang, Lục Khinh Nhiễm đột nhiên chống tay thở hổn hển.
“Cô nương, người… người làm sao vậy?”
“Lục Uyển Nhu có thai.”
“Hả?”
“Hai tháng.”
Thanh Trúc trợn tròn mắt, “Nói vậy nhị cô nương đã mang thai trước khi gả vào hầu phủ, vậy đứa nhỏ này...”
“Tạ Tự.” Lục Khinh Nhiễm hít sâu một hơi, nhìn thái độ của lão phu nhân, hiển nhiên mẹ con họ đã biết từ lâu.
Thảo nào chưa kịp loại bỏ nàng mà Tuyên Dương Hầu phủ đã vội vàng nghênh đón Lục Uyển Nhu. Mà mẫu thân nàng luôn thiên vị Lục Uyển Nhu, cũng đồng ý để nàng ta làm thiếp.
Ván cờ này dù ai thao túng thì Ninh Quốc Công phủ và Tuyên Dương Hầu phủ chắc chắn đều nhúng tay vào.
Cha mẹ nàng, phu quân nàng, bọn họ liên thủ đẩy nàng vào hố lửa!
“Cô nương.” Sau khi hết kinh hãi, Thanh Trúc lo lắng Lục Khinh Nhiễm không chịu nổi, định đỡ nàng.
Lục Khinh Nhiễm xua tay, hít sâu một hơi rồi đứng thẳng dậy, sắc mặt trở lại bình thường.
“Nửa năm qua ta đã dự đoán rất nhiều, cũng chuẩn bị tâm lý, chỉ là tình huống tệ hơn ta tưởng tượng mà thôi.”
Thiên Viện nằm ở phía Tây Nam hầu phủ, đổ nát và hoang vắng, chìm trong khói mù dưới ánh chiều tà tựa như một nấm mồ hoang lạnh.
Lục Khinh Nhiễm bước vào, giống như đang bước vào chính nấm mồ của mình.
Nàng muốn sống, nhưng kẻ muốn hại nàng lại muốn nàng chết!
Thanh Trúc hầu hạ nàng một lát rồi quay lại, nghe nói bà tử kia là mẫu thân của Trương Thanh.
“Bà ta theo lão phu nhân hồi môn về phủ, mấy năm nay vẫn luôn hầu hạ ở Đông viện, chồng bà ta là quản sự trong phủ, phu thê chỉ có Trương Thanh là con trai duy nhất.” Nói đến đây, Thanh Trúc thở dài, rõ ràng bà ta bỏ con rết vào cháo của cô nương là để trả thù cho con trai bị cô nương ra lệnh đánh chết.
“Lão phu nhân có lẽ niệm tình chủ tớ nhiều năm không trừng phạt nặng, chỉ muốn bà ta rời khỏi hầu phủ, nhưng bà ta không chịu, nói lão phu nhân đánh chết bà ta cũng không oán hận, chỉ xin được ở lại trong phủ. Sau nhị cô nương cầu xin, lão phu nhân nể mặt nhị cô nương, cho Từ ma ma chặt đứt hai ngón tay của bà ta.”
Lão phu nhân nghiến răng: “Ta nhất định sẽ cho ngươi một công đạo.”
Lục Khinh Nhiễm không nói thêm gì nữa, nàng không ham muốn quyền quản gia, chỉ muốn lão phu nhân nghiêm trị bà tử đã hãm hại nàng.
Sau khi dùng cháo rết, sắc mặt lão phu nhân tuy vẫn chưa tốt nhưng cũng đã đỡ hơn, Tạ Tự thì hoàn toàn bình phục, chỉ có Lục Uyển Nhu vẫn nôn không dứt.
“Ôi, không được rồi, mau đi mời đại phu, cẩn thận ảnh hưởng đến...”
Lão phu nhân ý thức được điều gì, vội vàng im bặt.
Lục Khinh Nhiễm nhìn Lục Uyển Nhu, thật ra vừa rồi thấy sắc mặt nàng ta, nàng đã có chút nghi ngờ. Nàng bước lên, nắm lấy cổ tay Lục Uyển Nhu.
“Tỷ tỷ làm gì vậy?” Lục Uyển Nhu giật mình.
“Muội muội hoảng sợ làm gì, tỷ tỷ từng học chút y thuật ở Bắc Cương, để ta xem cho muội...”
“Không cần!” Lục Uyển Nhu vội vàng rụt tay về, sắc mặt trắng bệch.
Lục Khinh Nhiễm ánh mắt trầm xuống, sau đó dịu dàng nói: “Nếu muội muội không sao thì tỷ tỷ cũng yên tâm rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Khinh Nhiễm rời khỏi Đông viện trước, nhanh chóng đi về Thiên Viện.
Thanh Trúc bám sát theo sau, thấy sắc mặt Lục Khinh Nhiễm không ổn cũng không dám khuyên can, chỉ giơ tay sẵn sàng đỡ nàng.
Đến trước một cột hành lang, Lục Khinh Nhiễm đột nhiên chống tay thở hổn hển.
“Cô nương, người… người làm sao vậy?”
“Lục Uyển Nhu có thai.”
“Hả?”
“Hai tháng.”
Thanh Trúc trợn tròn mắt, “Nói vậy nhị cô nương đã mang thai trước khi gả vào hầu phủ, vậy đứa nhỏ này...”
“Tạ Tự.” Lục Khinh Nhiễm hít sâu một hơi, nhìn thái độ của lão phu nhân, hiển nhiên mẹ con họ đã biết từ lâu.
Thảo nào chưa kịp loại bỏ nàng mà Tuyên Dương Hầu phủ đã vội vàng nghênh đón Lục Uyển Nhu. Mà mẫu thân nàng luôn thiên vị Lục Uyển Nhu, cũng đồng ý để nàng ta làm thiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ván cờ này dù ai thao túng thì Ninh Quốc Công phủ và Tuyên Dương Hầu phủ chắc chắn đều nhúng tay vào.
Cha mẹ nàng, phu quân nàng, bọn họ liên thủ đẩy nàng vào hố lửa!
“Cô nương.” Sau khi hết kinh hãi, Thanh Trúc lo lắng Lục Khinh Nhiễm không chịu nổi, định đỡ nàng.
Lục Khinh Nhiễm xua tay, hít sâu một hơi rồi đứng thẳng dậy, sắc mặt trở lại bình thường.
“Nửa năm qua ta đã dự đoán rất nhiều, cũng chuẩn bị tâm lý, chỉ là tình huống tệ hơn ta tưởng tượng mà thôi.”
Thiên Viện nằm ở phía Tây Nam hầu phủ, đổ nát và hoang vắng, chìm trong khói mù dưới ánh chiều tà tựa như một nấm mồ hoang lạnh.
Lục Khinh Nhiễm bước vào, giống như đang bước vào chính nấm mồ của mình.
Nàng muốn sống, nhưng kẻ muốn hại nàng lại muốn nàng chết!
Thanh Trúc hầu hạ nàng một lát rồi quay lại, nghe nói bà tử kia là mẫu thân của Trương Thanh.
“Bà ta theo lão phu nhân hồi môn về phủ, mấy năm nay vẫn luôn hầu hạ ở Đông viện, chồng bà ta là quản sự trong phủ, phu thê chỉ có Trương Thanh là con trai duy nhất.” Nói đến đây, Thanh Trúc thở dài, rõ ràng bà ta bỏ con rết vào cháo của cô nương là để trả thù cho con trai bị cô nương ra lệnh đánh chết.
“Lão phu nhân có lẽ niệm tình chủ tớ nhiều năm không trừng phạt nặng, chỉ muốn bà ta rời khỏi hầu phủ, nhưng bà ta không chịu, nói lão phu nhân đánh chết bà ta cũng không oán hận, chỉ xin được ở lại trong phủ. Sau nhị cô nương cầu xin, lão phu nhân nể mặt nhị cô nương, cho Từ ma ma chặt đứt hai ngón tay của bà ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro