Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 23
2024-11-21 18:49:11
Lý quản sự hành lễ xong liền vội vã đi theo một lối rẽ khác, Lục Khinh Nhiễm nhìn vào sâu trong rừng, suy nghĩ xoay chuyển rồi tiếp tục đi về phía trước.
Chờ ra khỏi rừng rẽ vào một hành lang, thấy Liễu di nương trong phủ õng ẹo đi tới. Thấy nàng, bà ta mỉm cười khó hiểu.
“Ồ, đại cô nương về phủ rồi sao, thật hiếm thấy.”
Phụ thân nàng nạp hai thiếp, một là An di nương, người còn lại là Liễu di nương này.
An di nương được xem là quý thiếp, xuất thân quan lại nhưng gia đạo sa sút nên mới gả cho phụ thân nàng làm thiếp. Liễu di nương này vốn là đào hát, nhờ thủ đoạn quyến rũ người khác mà vào phủ.
Chỉ là giờ bà ta cũng đã ngoài ba mươi, dung nhan kiều diễm cũng không còn tươi trẻ nữa.
Liễu di nương là kẻ ham danh lợi, quen thói nịnh bợ kẻ quyền thế, đối với nàng và An di nương luôn mỉa mai khinh miệt.
Lục Khinh Nhiễm không để ý đến bà ta, tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là đến gần hơn một chút liền ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ người bà ta. Lục Khinh Nhiễm nhíu mày, vẫn dùng khăn che kín miệng mũi.
“Đại cô nương muốn đến Bách Cẩm Viên sao, tiếc thật, người mà cô nương muốn gặp e là không gặp được rồi.”
Nghe vậy, Lục Khinh Nhiễm khựng lại.
“Ý bà là gì?”
Liễu di nương nhướng mày, “Ý gì? Ta chẳng có ý gì cả.”
Nói đoạn, Liễu di nương cười khẩy rồi bỏ đi.
Lục Khinh Nhiễm linh cảm chẳng lành, vội vàng đi đến Bách Cẩm Viên. Đến cửa viện, nàng thấy cửa bị khóa, ổ khóa đã hoen gỉ.
“Cô nương đừng vội, để nô tỳ hỏi thăm xem sao.”
Thanh Trúc gọi hai tiểu tỳ đang tưới nước quét dọn đến, hỏi họ An di nương vốn ở đây đã chuyển đi đâu.
“Nửa năm trước đã dọn đi rồi, nhưng dọn đi đâu thì chúng ta không biết.”
Thanh Trúc hỏi những người khác cũng đều không ai biết.
Lục Khinh Nhiễm cau mày, xoay người đi về Đông viện.
“Cô nương đừng lo lắng, có lẽ phu nhân đã đưa An di nương đến nơi khác tĩnh dưỡng.”
“Mong là vậy.”
Nhưng Bạch thị chỉ biết tụng kinh niệm Phật, tuyệt nhiên không có lòng tốt với An di nương.
Đến Đông viện, vừa tới cửa chính phòng, Tần ma ma đã chặn nàng lại.
Tần ma ma là người Bạch thị mang theo từ khi về quốc công phủ, hầu hạ Bạch thị hơn hai mươi năm, rất được tín nhiệm, cũng có chút uy quyền trong phủ.
“Đại cô nương, phu nhân vốn yếu ớt, dễ nhiễm tà khí, bà ấy dặn nô tỳ khi đại cô nương đến phải dùng cành đào này xua đuổi tà ma.”
Tần ma ma cầm cành đào trên tay, bên cạnh có tỳ nữ bưng một chậu nước, bà ta chấm cành đào vào nước định vẩy lên người Lục Khinh Nhiễm.
Lục Khinh Nhiễm nhíu mày, suýt nữa thì nổi giận.
“Đại cô nương, nếu nước bị vẩy ra, cành đào rơi xuống đất thì hôm nay phu nhân sẽ không gặp người đâu.”
Nước vẩy lên người, lên mặt, không quá lạnh nhưng lại khiến người ta ớn lạnh.
Vì An di nương, nàng đành phải chịu đựng sự sỉ nhục này.
Từ khi nàng trở về phủ, Bạch thị thường xuyên đổ bệnh. Sau đó bà ta mời một lão đạo sĩ què chân đến làm phép, nói rằng vì nàng từng khiêng xác chết trên chiến trường, nhiễm tà khí, xung khắc với Bạch thị.
Bạch thị vốn đã ghét bỏ nàng, nói trên người nàng có mùi tử khí, nghe lão đạo nói vậy lại càng tin sái cổ. Vì thế mỗi lần đổ bệnh, bà ta đều cho rằng do nàng gây ra, bắt Tần ma ma dùng cành đào vẩy nước lên người nàng để trừ tà.
Một người mẹ lại ghét bỏ con gái mình như vậy, thật nực cười, thật đáng buồn.
Chờ ra khỏi rừng rẽ vào một hành lang, thấy Liễu di nương trong phủ õng ẹo đi tới. Thấy nàng, bà ta mỉm cười khó hiểu.
“Ồ, đại cô nương về phủ rồi sao, thật hiếm thấy.”
Phụ thân nàng nạp hai thiếp, một là An di nương, người còn lại là Liễu di nương này.
An di nương được xem là quý thiếp, xuất thân quan lại nhưng gia đạo sa sút nên mới gả cho phụ thân nàng làm thiếp. Liễu di nương này vốn là đào hát, nhờ thủ đoạn quyến rũ người khác mà vào phủ.
Chỉ là giờ bà ta cũng đã ngoài ba mươi, dung nhan kiều diễm cũng không còn tươi trẻ nữa.
Liễu di nương là kẻ ham danh lợi, quen thói nịnh bợ kẻ quyền thế, đối với nàng và An di nương luôn mỉa mai khinh miệt.
Lục Khinh Nhiễm không để ý đến bà ta, tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là đến gần hơn một chút liền ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ người bà ta. Lục Khinh Nhiễm nhíu mày, vẫn dùng khăn che kín miệng mũi.
“Đại cô nương muốn đến Bách Cẩm Viên sao, tiếc thật, người mà cô nương muốn gặp e là không gặp được rồi.”
Nghe vậy, Lục Khinh Nhiễm khựng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ý bà là gì?”
Liễu di nương nhướng mày, “Ý gì? Ta chẳng có ý gì cả.”
Nói đoạn, Liễu di nương cười khẩy rồi bỏ đi.
Lục Khinh Nhiễm linh cảm chẳng lành, vội vàng đi đến Bách Cẩm Viên. Đến cửa viện, nàng thấy cửa bị khóa, ổ khóa đã hoen gỉ.
“Cô nương đừng vội, để nô tỳ hỏi thăm xem sao.”
Thanh Trúc gọi hai tiểu tỳ đang tưới nước quét dọn đến, hỏi họ An di nương vốn ở đây đã chuyển đi đâu.
“Nửa năm trước đã dọn đi rồi, nhưng dọn đi đâu thì chúng ta không biết.”
Thanh Trúc hỏi những người khác cũng đều không ai biết.
Lục Khinh Nhiễm cau mày, xoay người đi về Đông viện.
“Cô nương đừng lo lắng, có lẽ phu nhân đã đưa An di nương đến nơi khác tĩnh dưỡng.”
“Mong là vậy.”
Nhưng Bạch thị chỉ biết tụng kinh niệm Phật, tuyệt nhiên không có lòng tốt với An di nương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến Đông viện, vừa tới cửa chính phòng, Tần ma ma đã chặn nàng lại.
Tần ma ma là người Bạch thị mang theo từ khi về quốc công phủ, hầu hạ Bạch thị hơn hai mươi năm, rất được tín nhiệm, cũng có chút uy quyền trong phủ.
“Đại cô nương, phu nhân vốn yếu ớt, dễ nhiễm tà khí, bà ấy dặn nô tỳ khi đại cô nương đến phải dùng cành đào này xua đuổi tà ma.”
Tần ma ma cầm cành đào trên tay, bên cạnh có tỳ nữ bưng một chậu nước, bà ta chấm cành đào vào nước định vẩy lên người Lục Khinh Nhiễm.
Lục Khinh Nhiễm nhíu mày, suýt nữa thì nổi giận.
“Đại cô nương, nếu nước bị vẩy ra, cành đào rơi xuống đất thì hôm nay phu nhân sẽ không gặp người đâu.”
Nước vẩy lên người, lên mặt, không quá lạnh nhưng lại khiến người ta ớn lạnh.
Vì An di nương, nàng đành phải chịu đựng sự sỉ nhục này.
Từ khi nàng trở về phủ, Bạch thị thường xuyên đổ bệnh. Sau đó bà ta mời một lão đạo sĩ què chân đến làm phép, nói rằng vì nàng từng khiêng xác chết trên chiến trường, nhiễm tà khí, xung khắc với Bạch thị.
Bạch thị vốn đã ghét bỏ nàng, nói trên người nàng có mùi tử khí, nghe lão đạo nói vậy lại càng tin sái cổ. Vì thế mỗi lần đổ bệnh, bà ta đều cho rằng do nàng gây ra, bắt Tần ma ma dùng cành đào vẩy nước lên người nàng để trừ tà.
Một người mẹ lại ghét bỏ con gái mình như vậy, thật nực cười, thật đáng buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro