Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 25
2024-11-21 18:49:11
“Uyển Nhu, mẫu thân chỉ còn mình con thôi.”
“Mẫu thân, con không giận tỷ tỷ đâu.”
Hai mẹ con dắt tay nhau vào phòng, Lục Khinh Nhiễm định lại gần hỏi thăm chuyện của An di nương nhưng bị Tần ma ma ngăn lại.
“Đại cô nương, buổi trưa là tiệc hồi môn, người xuất hiện với bộ dạng này không thích hợp, nên về hầu phủ trước đi.”
“Ngươi chỉ là một nô tài mà dám tự ý quyết định...”
“Đây là ý của quốc công gia.”
“Phụ thân ta?”
“Phải.”
Lục Khinh Nhiễm đảo mắt, “Ta đi hỏi ông ấy, chắc chắn ông ấy biết An di nương ở đâu.”
“Đại cô nương tốt nhất đừng đi, quốc công gia không dễ tính như phu nhân đâu.”
Lục Khinh Nhiễm lo lắng cho An di nương, vội vàng rời khỏi Đông viện. Vừa rẽ vào hành lang thì Thanh Trúc tìm thấy nàng.
“Cô nương, nô tỳ đã hỏi thăm vài tiểu nha hoàn quen biết trong phủ, có lẽ họ biết nhưng không ai dám nói.”
Nghe vậy Lục Khinh Nhiễm dừng bước, nàng định đi hỏi Lục Chi Viễn, nhưng với tính cách tàn nhẫn của ông ta, chắc chắn sẽ không nói cho nàng biết.
Phải làm sao? Phải làm sao đây?
Đang lúc không biết làm thế nào thì Lục Khinh Nhiễm thấy Liễu di nương phấn khởi đi qua phòng ngoài, hình như đang muốn đến Đông viện.
Bà ta đã thay một bộ y phục màu sắc còn rực rỡ hơn bộ vừa nãy, lại còn trang điểm thêm một lớp phấn son, vừa đi vừa quay lại dặn dò tỳ nữ phía sau.
“Quốc công gia không thích ăn ngọt, ngươi đừng cho thêm đường.”
“Chỉ thêm một chút thôi ạ.” Tỳ nữ nhỏ giọng đáp.
“Ta đã dặn không cần thêm mà?”
“Nhưng bánh đậu tán nhuyễn này không thêm đường thì không ngon.”
“Không ngon?”
“Vâng, thật sự không ngon.”
Liễu di nương bĩu môi, “Thôi được, nhưng lát nữa trước mặt quốc công gia ngươi phải khôn khéo một chút, nói bánh đậu tán nhuyễn này là ta làm, còn phải nói vì làm bánh này mà tay ta bị bỏng.”
“Nhưng tay của người rõ ràng là bị bỏng lúc vừa nãy ăn vụng mà.”
“Sao ngươi vụng về thế!”
Chủ tớ vừa nói vừa đi, Lục Khinh Nhiễm chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt sâu thẳm rồi bước về phía Liễu di nương.
Thấy Lục Khinh Nhiễm tiến đến, Liễu di nương nhướng mày.
“Ồ, đại cô nương, ta có cản đường ngươi không?”
Lục Khinh Nhiễm cụp mắt, “Vừa rồi người nói An di nương không ở Bách Cẩm Viên, đúng là bà ấy không có ở đó.”
“Cả nhà ai cũng biết, ta chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, kẻo ngươi đi một chuyến uổng công.”
“Bà ấy ở đâu?”
“Hả?”
“Ta nghĩ Liễu di nương chắc chắn biết.”
Liễu di nương sững người, sau đó giả vờ ngây ngô, “Ôi, cô nương nói vậy là có ý gì? Ta thật sự không biết An di nương ở đâu.”
Lục Khinh Nhiễm nhìn Liễu di nương, thản nhiên nói, “Liễu di nương thích dùng son phấn hương hoa nhài, thật ra mùi hương quá nồng, hơi gắt.”
“Cô nương chưa hiểu đâu, nam nhân rất thích mùi hương này.”
“Phụ thân ta chắc chắn không thích.”
“Sao ngươi biết?”
“Nếu phụ thân ta thích thì đã không đến lượt Lý quản sự kia rồi, phải không?”
Liễu di nương mặt mày tái mét, lo lắng nhìn quanh quất, sợ có người nghe được.
“Đại cô nương, lời này không thể nói bậy.”
“Ta không nói bậy, còn phải chờ xem Liễu di nương biết bao nhiêu chuyện.”
“Mẫu thân, con không giận tỷ tỷ đâu.”
Hai mẹ con dắt tay nhau vào phòng, Lục Khinh Nhiễm định lại gần hỏi thăm chuyện của An di nương nhưng bị Tần ma ma ngăn lại.
“Đại cô nương, buổi trưa là tiệc hồi môn, người xuất hiện với bộ dạng này không thích hợp, nên về hầu phủ trước đi.”
“Ngươi chỉ là một nô tài mà dám tự ý quyết định...”
“Đây là ý của quốc công gia.”
“Phụ thân ta?”
“Phải.”
Lục Khinh Nhiễm đảo mắt, “Ta đi hỏi ông ấy, chắc chắn ông ấy biết An di nương ở đâu.”
“Đại cô nương tốt nhất đừng đi, quốc công gia không dễ tính như phu nhân đâu.”
Lục Khinh Nhiễm lo lắng cho An di nương, vội vàng rời khỏi Đông viện. Vừa rẽ vào hành lang thì Thanh Trúc tìm thấy nàng.
“Cô nương, nô tỳ đã hỏi thăm vài tiểu nha hoàn quen biết trong phủ, có lẽ họ biết nhưng không ai dám nói.”
Nghe vậy Lục Khinh Nhiễm dừng bước, nàng định đi hỏi Lục Chi Viễn, nhưng với tính cách tàn nhẫn của ông ta, chắc chắn sẽ không nói cho nàng biết.
Phải làm sao? Phải làm sao đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang lúc không biết làm thế nào thì Lục Khinh Nhiễm thấy Liễu di nương phấn khởi đi qua phòng ngoài, hình như đang muốn đến Đông viện.
Bà ta đã thay một bộ y phục màu sắc còn rực rỡ hơn bộ vừa nãy, lại còn trang điểm thêm một lớp phấn son, vừa đi vừa quay lại dặn dò tỳ nữ phía sau.
“Quốc công gia không thích ăn ngọt, ngươi đừng cho thêm đường.”
“Chỉ thêm một chút thôi ạ.” Tỳ nữ nhỏ giọng đáp.
“Ta đã dặn không cần thêm mà?”
“Nhưng bánh đậu tán nhuyễn này không thêm đường thì không ngon.”
“Không ngon?”
“Vâng, thật sự không ngon.”
Liễu di nương bĩu môi, “Thôi được, nhưng lát nữa trước mặt quốc công gia ngươi phải khôn khéo một chút, nói bánh đậu tán nhuyễn này là ta làm, còn phải nói vì làm bánh này mà tay ta bị bỏng.”
“Nhưng tay của người rõ ràng là bị bỏng lúc vừa nãy ăn vụng mà.”
“Sao ngươi vụng về thế!”
Chủ tớ vừa nói vừa đi, Lục Khinh Nhiễm chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt sâu thẳm rồi bước về phía Liễu di nương.
Thấy Lục Khinh Nhiễm tiến đến, Liễu di nương nhướng mày.
“Ồ, đại cô nương, ta có cản đường ngươi không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Khinh Nhiễm cụp mắt, “Vừa rồi người nói An di nương không ở Bách Cẩm Viên, đúng là bà ấy không có ở đó.”
“Cả nhà ai cũng biết, ta chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, kẻo ngươi đi một chuyến uổng công.”
“Bà ấy ở đâu?”
“Hả?”
“Ta nghĩ Liễu di nương chắc chắn biết.”
Liễu di nương sững người, sau đó giả vờ ngây ngô, “Ôi, cô nương nói vậy là có ý gì? Ta thật sự không biết An di nương ở đâu.”
Lục Khinh Nhiễm nhìn Liễu di nương, thản nhiên nói, “Liễu di nương thích dùng son phấn hương hoa nhài, thật ra mùi hương quá nồng, hơi gắt.”
“Cô nương chưa hiểu đâu, nam nhân rất thích mùi hương này.”
“Phụ thân ta chắc chắn không thích.”
“Sao ngươi biết?”
“Nếu phụ thân ta thích thì đã không đến lượt Lý quản sự kia rồi, phải không?”
Liễu di nương mặt mày tái mét, lo lắng nhìn quanh quất, sợ có người nghe được.
“Đại cô nương, lời này không thể nói bậy.”
“Ta không nói bậy, còn phải chờ xem Liễu di nương biết bao nhiêu chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro