Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 29
2024-11-21 18:49:11
Cuối cùng, nàng nhắm mắt lại.
Khi nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, đột nhiên nàng được ôm vào một lồng ngực rộng lớn, người đó kéo nàng lên từ vực sâu, mạnh mẽ đưa nàng lên trên cho đến khi nàng có thể thở lại, mở mắt ra thấy bầu trời trong xanh.
Người đó ở phía sau nàng, cánh tay vững chắc cho nàng điểm tựa, bên tai là tiếng cười pha chút giễu cợt của hắn.
“Ngươi nhìn bọn họ xem, nhìn đường hoàng đạo mạo nhưng kỳ thực mẹ kiếp toàn là súc sinh.”
Lục Khinh Nhiễm nhìn qua, từng khuôn mặt đều mờ ảo như quỷ như thần.
Nàng cũng mỉm cười, "Bọn họ đều muốn hãm hại ta."
“Sợ gì chứ, ta sẽ diệt trừ từng người một.”
Lục Khinh Nhiễm được Bùi Cửu Tư ôm lên bờ, lúc này Bạch thị dường như mới hoàn hồn, sai Tần ma ma mang một chiếc áo choàng đến choàng cho Lục Khinh Nhiễm.
Nhưng rồi lại quay ngoắt sang trách móc: “Sao ngươi có thể nhẫn tâm đẩy muội muội mình xuống hồ, giờ thì hay rồi, hại người không thành lại tự hại mình.”
“Mấy người các ngươi nhiều con mắt như vậy, chẳng lẽ đều mù cả rồi sao, rõ ràng là nàng ta đẩy ta, là nàng ta muốn hại ta!” Lục Khinh Nhiễm bị lạnh đến mặt mày tái mét, giọng nói cũng run lên.
“Tại sao ta lại nuôi ra thứ nghiệt chủng như ngươi, thà chết đuối đi cho rồi.”
“Lục phu nhân!” Bùi Cửu Tư lạnh lùng quát, nhìn sang Bạch thị với ánh mắt sắc lạnh, “Bà nên mừng là hôm nay nàng không có mệnh hệ gì.”
Bạch thị bị ánh mắt của Bùi Cửu Tư dọa cho mặt mày tái nhợt, không dám nói thêm lời nào nữa.
“Trường Ninh Vương điện hạ, ngài muốn đến phủ Ninh Quốc Công ta làm khách dù sao cũng nên thông báo một tiếng, xông vào như vậy thật không phải lẽ.” Lục Chi Viễn sa sầm mặt.
Nghe vậy Bùi Cửu Tư mỉm cười, gương mặt hắn tựa ngọc sứ, đẹp đến thanh lãnh cao ngạo, nhưng khi cười lên lại mang vẻ bất cần.
“Ninh Quốc Công, ngươi hồ đồ rồi sao, bổn điện hạ vừa cứu ái nữ của ngươi, ngươi không phải nên cảm tạ bổn điện hạ trước?”
“Vốn cũng không cần điện hạ ra tay cứu giúp.” Lục Chi Viễn nhíu mày nói.
“Các ngươi đều mù cả rồi, không thấy dưới nước có người sống à?”
“Ngươi...”
“Hay là các ngươi cố ý, vậy thì phải mời Kinh Triệu Phủ đến xem xét, đây xem như cố ý mưu sát rồi?”
Lục Chi Viễn nghiến răng, biết Bùi Cửu Tư chuyện gì cũng dám làm, đành phải ôm quyền nói lời cảm tạ.
“Thôi, nói ra thì bổn điện hạ và Lục tiểu thư cũng có duyên, đương nhiên cũng là nhờ Ninh Quốc Công tác thành cho.”
“Điện hạ nói đùa rồi.”
“Đùa sao?”
Mặt Lục Chi Viễn vẫn lạnh tanh, sao có thể là nói đùa được.
Bùi Cửu Tư nheo mắt, liếc nhìn bàn tay trái của mình, “A, vừa nãy xuống cứu Lục tiểu thư, bổn điện hạ lỡ làm rơi nhẫn ngọc xuống nước.”
Lục Chi Viễn nhíu mày, biết Bùi Cửu Tư đang cố tình gây khó dễ, bèn nói: “Hồ này rất sâu, e là khó tìm, ta đền điện hạ cái khác là được.”
“Nhẫn này là do hoàng thượng ban thưởng.” Bùi Cửu Tư nhướn mày.
“Ta sẽ phái người xuống tìm.”
“Nhưng quốc công vừa nói rất khó tìm.”
“Vậy điện hạ có ý gì?”
Bùi Cửu Tư nhìn đầm nước mênh mông trước mặt, chép miệng một cái, “Vậy thì thế này đi, quốc công hãy phái thêm người đến tát cạn hồ nước này đi!”
“Cái gì?” Lục Chi Viễn kinh hãi.
“Hồ cạn nước, sau này Lục đại cô nương về nhà mẹ đẻ cũng không cần lo lắng bất cẩn rơi xuống nước nữa.” Dứt lời, Bùi Cửu Tư tỏ vẻ phấn khởi.
“Chậc chậc, cũng chỉ có người thông minh tuyệt thế như bản vương mới nghĩ ra được diệu kế này.”
Khi nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng, đột nhiên nàng được ôm vào một lồng ngực rộng lớn, người đó kéo nàng lên từ vực sâu, mạnh mẽ đưa nàng lên trên cho đến khi nàng có thể thở lại, mở mắt ra thấy bầu trời trong xanh.
Người đó ở phía sau nàng, cánh tay vững chắc cho nàng điểm tựa, bên tai là tiếng cười pha chút giễu cợt của hắn.
“Ngươi nhìn bọn họ xem, nhìn đường hoàng đạo mạo nhưng kỳ thực mẹ kiếp toàn là súc sinh.”
Lục Khinh Nhiễm nhìn qua, từng khuôn mặt đều mờ ảo như quỷ như thần.
Nàng cũng mỉm cười, "Bọn họ đều muốn hãm hại ta."
“Sợ gì chứ, ta sẽ diệt trừ từng người một.”
Lục Khinh Nhiễm được Bùi Cửu Tư ôm lên bờ, lúc này Bạch thị dường như mới hoàn hồn, sai Tần ma ma mang một chiếc áo choàng đến choàng cho Lục Khinh Nhiễm.
Nhưng rồi lại quay ngoắt sang trách móc: “Sao ngươi có thể nhẫn tâm đẩy muội muội mình xuống hồ, giờ thì hay rồi, hại người không thành lại tự hại mình.”
“Mấy người các ngươi nhiều con mắt như vậy, chẳng lẽ đều mù cả rồi sao, rõ ràng là nàng ta đẩy ta, là nàng ta muốn hại ta!” Lục Khinh Nhiễm bị lạnh đến mặt mày tái mét, giọng nói cũng run lên.
“Tại sao ta lại nuôi ra thứ nghiệt chủng như ngươi, thà chết đuối đi cho rồi.”
“Lục phu nhân!” Bùi Cửu Tư lạnh lùng quát, nhìn sang Bạch thị với ánh mắt sắc lạnh, “Bà nên mừng là hôm nay nàng không có mệnh hệ gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch thị bị ánh mắt của Bùi Cửu Tư dọa cho mặt mày tái nhợt, không dám nói thêm lời nào nữa.
“Trường Ninh Vương điện hạ, ngài muốn đến phủ Ninh Quốc Công ta làm khách dù sao cũng nên thông báo một tiếng, xông vào như vậy thật không phải lẽ.” Lục Chi Viễn sa sầm mặt.
Nghe vậy Bùi Cửu Tư mỉm cười, gương mặt hắn tựa ngọc sứ, đẹp đến thanh lãnh cao ngạo, nhưng khi cười lên lại mang vẻ bất cần.
“Ninh Quốc Công, ngươi hồ đồ rồi sao, bổn điện hạ vừa cứu ái nữ của ngươi, ngươi không phải nên cảm tạ bổn điện hạ trước?”
“Vốn cũng không cần điện hạ ra tay cứu giúp.” Lục Chi Viễn nhíu mày nói.
“Các ngươi đều mù cả rồi, không thấy dưới nước có người sống à?”
“Ngươi...”
“Hay là các ngươi cố ý, vậy thì phải mời Kinh Triệu Phủ đến xem xét, đây xem như cố ý mưu sát rồi?”
Lục Chi Viễn nghiến răng, biết Bùi Cửu Tư chuyện gì cũng dám làm, đành phải ôm quyền nói lời cảm tạ.
“Thôi, nói ra thì bổn điện hạ và Lục tiểu thư cũng có duyên, đương nhiên cũng là nhờ Ninh Quốc Công tác thành cho.”
“Điện hạ nói đùa rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đùa sao?”
Mặt Lục Chi Viễn vẫn lạnh tanh, sao có thể là nói đùa được.
Bùi Cửu Tư nheo mắt, liếc nhìn bàn tay trái của mình, “A, vừa nãy xuống cứu Lục tiểu thư, bổn điện hạ lỡ làm rơi nhẫn ngọc xuống nước.”
Lục Chi Viễn nhíu mày, biết Bùi Cửu Tư đang cố tình gây khó dễ, bèn nói: “Hồ này rất sâu, e là khó tìm, ta đền điện hạ cái khác là được.”
“Nhẫn này là do hoàng thượng ban thưởng.” Bùi Cửu Tư nhướn mày.
“Ta sẽ phái người xuống tìm.”
“Nhưng quốc công vừa nói rất khó tìm.”
“Vậy điện hạ có ý gì?”
Bùi Cửu Tư nhìn đầm nước mênh mông trước mặt, chép miệng một cái, “Vậy thì thế này đi, quốc công hãy phái thêm người đến tát cạn hồ nước này đi!”
“Cái gì?” Lục Chi Viễn kinh hãi.
“Hồ cạn nước, sau này Lục đại cô nương về nhà mẹ đẻ cũng không cần lo lắng bất cẩn rơi xuống nước nữa.” Dứt lời, Bùi Cửu Tư tỏ vẻ phấn khởi.
“Chậc chậc, cũng chỉ có người thông minh tuyệt thế như bản vương mới nghĩ ra được diệu kế này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro