Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 43
2024-11-21 18:49:11
Không chỉ vậy, đứa nhỏ trong bụng cũng bắt đầu phản kháng, đạp loạn xạ như muốn phá tung bụng mẫu thân.
Lục Khinh Nhiễm vừa đói vừa nôn nao, chỉ muốn nhét bất cứ thứ gì vào miệng.
Giờ phút này nàng lại thấy buồn cười, đường đường là đích nữ Ninh Quốc Công, là phu nhân Tuyên Dương Hầu, vậy mà lại không có nổi một bữa cơm no.
Chiều tối, Đoạn ma ma trở về.
Lục Khinh Nhiễm đã ngửi thấy mùi thịt từ trước khi bà vào cửa.
"Cô nương, mau dậy dùng cơm thôi."
Đoạn ma ma đặt một cái giỏ lên bàn, mở nắp ra, hương thơm ngào ngạt tỏa ra.
Một đĩa giò heo quay, một đĩa vịt quay, một đĩa chân dê hầm, một bát cháo hải sản, thêm hai món rau và mấy cái bánh bao lớn.
Lục Khinh Nhiễm nhướng mày: "Đây là ngươi cướp từ nhà bếp về sao?"
Đoạn ma ma vừa đỡ Lục Khinh Nhiễm ngồi xuống ghế, vừa gắp thức ăn cho nàng: "Nô tỳ nói sẽ đập phá nhà bếp, bọn họ không dám không đưa." Bà ta nói thêm: "Sau này cô nương muốn ăn gì cứ bảo nô tỳ, nô tỳ sẽ đi cướp."
Lục Khinh Nhiễm mỉm cười, những món này sao có thể là từ nhà bếp hầu phủ được, rõ ràng là của Thiên Hương Lâu.
Khứu giác của nàng rất nhạy bén, có thể nhận biết nguồn gốc món ăn qua mùi vị, tuy người khác nghe có vẻ khó tin nhưng sự thật là vậy.
Sư phụ từng dạy rằng, khứu giác tựa như con mắt thứ ba có thể thấy được những điều mà mắt thường không thể thấy, càng tinh tường hơn ở khoảng cách xa.
Đoạn ma ma thắc mắc: "Cô nương cười gì vậy?"
“Hình như ta cần phải chuẩn bị một cuốn sổ rồi.”
“Hả?”
Ghi lại từng khoản nàng nợ hắn, sau này sẽ trả lại từng đồng.
Nàng không phải người thanh cao, nhưng hiểu rằng có những món nợ không thể quên.
Thanh Trúc đã quay lại khi mọi người đang dùng bữa.
“Cô nương, có ma quỷ!”
Mùa đông trời tối nhanh, trên đường cũng đã vắng người.
Lục Khinh Nhiễm cùng Thanh Trúc thừa lúc đêm tối men theo cửa sau hầu phủ ra ngoài, đón gió lạnh đầu đông, bước nhanh đến Cửu An Đường ở đường Thanh Thạch.
Cổng lớn Cửu An Đường đóng chặt, nhìn qua đám cỏ dại và vết loang lổ bên cạnh cửa, có thể thấy nơi này đã hoang tàn, lâu lắm không có người lui tới.
Nhưng nhìn qua khe cửa vẫn thấy một ngọn đèn dầu le lói trong gió, cùng bóng đen mờ ảo dưới ánh đèn.
“Nô tỳ đã thấy bóng đen đó từ lúc nãy, đã lâu như vậy rồi mà hắn vẫn còn ở đó, không hề nhúc nhích.”
Bóng dáng đó đúng là hình người, thỉnh thoảng ánh sáng le lói chiếu tới còn có thể thấy mái tóc bạc trắng trên bàn đá.
Thanh Trúc run giọng, sợ hãi nói: “Cô nương, hay là chúng ta đi thôi, đó có thể là quỷ dữ.”
Lục Khinh Nhiễm cười, “Trên đời làm gì có ma quỷ, mau mở cửa đi.”
Nói rồi Lục Khinh Nhiễm lấy từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa.
Thanh Trúc nhận lấy chìa khóa, lại liếc nhìn vào bên trong, lấy hết can đảm mới bước lên mở cửa.
“Nhưng Cửu An Đường này là nơi nào vậy?”
“Sư phụ ta vốn mở một y quán ở Bình Kinh, sau đó ông ấy rời khỏi đây phiêu bạt khắp nơi, gặp ta ở Bắc Cương nhận ta làm đồ đệ. Lúc di nương muốn đưa ta trở về, ông ấy đã giao Cửu An Đường này cho ta, đồng thời nhờ ta đợi một người.”
Lời Lục Khinh Nhiễm vừa dứt, cánh cổng lớn của Cửu An Đường cũng mở ra.
Một mùi ẩm mốc khó chịu hòa lẫn với mùi thuốc mục nát xộc vào mũi khiến đầu óc choáng váng. Bước thêm vài bước vào trong, bụi bay mù mịt làm hai người ho sặc sụa.
Lục Khinh Nhiễm vừa đói vừa nôn nao, chỉ muốn nhét bất cứ thứ gì vào miệng.
Giờ phút này nàng lại thấy buồn cười, đường đường là đích nữ Ninh Quốc Công, là phu nhân Tuyên Dương Hầu, vậy mà lại không có nổi một bữa cơm no.
Chiều tối, Đoạn ma ma trở về.
Lục Khinh Nhiễm đã ngửi thấy mùi thịt từ trước khi bà vào cửa.
"Cô nương, mau dậy dùng cơm thôi."
Đoạn ma ma đặt một cái giỏ lên bàn, mở nắp ra, hương thơm ngào ngạt tỏa ra.
Một đĩa giò heo quay, một đĩa vịt quay, một đĩa chân dê hầm, một bát cháo hải sản, thêm hai món rau và mấy cái bánh bao lớn.
Lục Khinh Nhiễm nhướng mày: "Đây là ngươi cướp từ nhà bếp về sao?"
Đoạn ma ma vừa đỡ Lục Khinh Nhiễm ngồi xuống ghế, vừa gắp thức ăn cho nàng: "Nô tỳ nói sẽ đập phá nhà bếp, bọn họ không dám không đưa." Bà ta nói thêm: "Sau này cô nương muốn ăn gì cứ bảo nô tỳ, nô tỳ sẽ đi cướp."
Lục Khinh Nhiễm mỉm cười, những món này sao có thể là từ nhà bếp hầu phủ được, rõ ràng là của Thiên Hương Lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khứu giác của nàng rất nhạy bén, có thể nhận biết nguồn gốc món ăn qua mùi vị, tuy người khác nghe có vẻ khó tin nhưng sự thật là vậy.
Sư phụ từng dạy rằng, khứu giác tựa như con mắt thứ ba có thể thấy được những điều mà mắt thường không thể thấy, càng tinh tường hơn ở khoảng cách xa.
Đoạn ma ma thắc mắc: "Cô nương cười gì vậy?"
“Hình như ta cần phải chuẩn bị một cuốn sổ rồi.”
“Hả?”
Ghi lại từng khoản nàng nợ hắn, sau này sẽ trả lại từng đồng.
Nàng không phải người thanh cao, nhưng hiểu rằng có những món nợ không thể quên.
Thanh Trúc đã quay lại khi mọi người đang dùng bữa.
“Cô nương, có ma quỷ!”
Mùa đông trời tối nhanh, trên đường cũng đã vắng người.
Lục Khinh Nhiễm cùng Thanh Trúc thừa lúc đêm tối men theo cửa sau hầu phủ ra ngoài, đón gió lạnh đầu đông, bước nhanh đến Cửu An Đường ở đường Thanh Thạch.
Cổng lớn Cửu An Đường đóng chặt, nhìn qua đám cỏ dại và vết loang lổ bên cạnh cửa, có thể thấy nơi này đã hoang tàn, lâu lắm không có người lui tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nhìn qua khe cửa vẫn thấy một ngọn đèn dầu le lói trong gió, cùng bóng đen mờ ảo dưới ánh đèn.
“Nô tỳ đã thấy bóng đen đó từ lúc nãy, đã lâu như vậy rồi mà hắn vẫn còn ở đó, không hề nhúc nhích.”
Bóng dáng đó đúng là hình người, thỉnh thoảng ánh sáng le lói chiếu tới còn có thể thấy mái tóc bạc trắng trên bàn đá.
Thanh Trúc run giọng, sợ hãi nói: “Cô nương, hay là chúng ta đi thôi, đó có thể là quỷ dữ.”
Lục Khinh Nhiễm cười, “Trên đời làm gì có ma quỷ, mau mở cửa đi.”
Nói rồi Lục Khinh Nhiễm lấy từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa.
Thanh Trúc nhận lấy chìa khóa, lại liếc nhìn vào bên trong, lấy hết can đảm mới bước lên mở cửa.
“Nhưng Cửu An Đường này là nơi nào vậy?”
“Sư phụ ta vốn mở một y quán ở Bình Kinh, sau đó ông ấy rời khỏi đây phiêu bạt khắp nơi, gặp ta ở Bắc Cương nhận ta làm đồ đệ. Lúc di nương muốn đưa ta trở về, ông ấy đã giao Cửu An Đường này cho ta, đồng thời nhờ ta đợi một người.”
Lời Lục Khinh Nhiễm vừa dứt, cánh cổng lớn của Cửu An Đường cũng mở ra.
Một mùi ẩm mốc khó chịu hòa lẫn với mùi thuốc mục nát xộc vào mũi khiến đầu óc choáng váng. Bước thêm vài bước vào trong, bụi bay mù mịt làm hai người ho sặc sụa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro