Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát

Chương 46

2024-11-21 18:49:11

Nụ cười của Bùi Cửu Tư tắt ngấm, ánh mắt hung ác, “Ngươi có tin nếu ngươi chết, bổn vương sẽ chặt đứt tứ chi của hắn, ngâm hắn trong vò rượu, mỗi ngày sáng trưa chiều cắt một miếng thịt của hắn cho chó ăn không?”

“Thụy Vương phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Thụy Vương? Hừ, bổn vương muốn giết ai hoàng thượng còn không cản được, huống chi là một Thụy Vương!”

Tiên Vũ rốt cuộc không dám liều, buông lỏng tay cầm dao, dao rơi xuống đất. Nàng ta dập đầu lia lịa, khóc lóc cầu xin Bùi Cửu Tư tha mạng cho Triệu Diễm.

Thanh Trúc có chút không nỡ nhìn, nhỏ giọng nói: “Trường Ninh Vương này thật độc ác.”

Lục Khinh Nhiễm lắc đầu, Bùi Cửu Tư tàn nhẫn hay không nàng không biết, nhưng nàng biết hắn tuyệt đối không ngu ngốc.

“Chúng ta đi đường vòng.”

Nói rồi, Lục Khinh Nhiễm định quay người.

Không ngờ lúc này Bùi Cửu Tư đột nhiên xuống ngựa, sải bước đến nắm lấy tay nàng.

Lục Khinh Nhiễm giật mình, ngay sau đó cảm nhận được tay hắn rất lạnh và còn đang run nhẹ. Nhìn sắc mặt hắn, tuy cố gắng kìm nén nhưng vẫn có thể thấy khuôn mặt đang tái xanh.

Độc của hắn phát tác!

Bùi Cửu Tư nhìn nàng, khóe miệng giật giật, sau đó giơ tay lên ra hiệu cho thuộc hạ dừng tay.

“Thôi, bổn vương đêm nay tâm trạng tốt, tha cho hắn. Trói Tiên Vũ lại, những người còn lại đi theo bổn vương.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong, Bùi Cửu Tư kéo Lục Khinh Nhiễm đi về phía trước.

“Cô nương!” Thanh Trúc hoàn hồn vội vàng muốn ngăn cản.

“Thanh Trúc, điện hạ sẽ không làm hại ta.”

Nghe giọng cô nương mình bình tĩnh, Thanh Trúc thoáng yên tâm, ngậm miệng đi theo phía sau.

Phía trước không xa có một quán trọ, Bùi Cửu Tư kéo Lục Khinh Nhiễm vào, gọi một gian phòng thượng đẳng, dặn dò những người khác canh giữ bên ngoài.

Vừa vào phòng, Bùi Cửu Tư chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất. Hắn loạng choạng ngồi lên giường La Hán, dựa người vào gối tựa như bùn nhão, ngẩng đầu lên, khóe miệng trào ra một ngụm máu đen.

“Cảm giác này thật khó chịu...” Vì quá đau, Bùi Cửu Tư suýt nữa cắn phải lưỡi, “Giống như... Giống như con cừu đợi bị làm thịt...”

Lục Khinh Nhiễm hơi nhíu mày, “Bên cạnh ngươi có nguy hiểm?”

“Rất nhiều.”

Nàng hít sâu một hơi, "Ngươi lại lôi ta vào chuyện này."

"Nếu ta chết, ngươi nghĩ ngươi sống được sao?"

Không sống nổi.

Lục Khinh Nhiễm bất đắc dĩ nhận ra, ít nhất hiện tại mạng sống của nàng và đứa bé đều phụ thuộc vào Bùi Cửu Tư.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Lần trước ta đã lấy máu của ngươi để áp chế độc tính, theo lý mà nói thì không nên phát tác nhanh như vậy, trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?"

"Ngươi bị hạ độc liên tục, tức là có người dùng lượng độc rất nhỏ cho ngươi dùng liên tục. Sẽ không làm ngươi chết ngay lập tức, nhưng cũng khó mà phát hiện."

Bùi Cửu Tư cúi đầu suy nghĩ những lời này, nhưng chưa kịp suy nghĩ xong thì toàn thân đã bắt đầu run rẩy, gần như phát điên vì đau đớn.

"Ngươi nói có thể giải độc cho ta?"

"Ta vẫn cần thêm chút thời gian."

"Ngươi không gạt ta chứ?"

"Ta không gạt ngươi."

Bùi Cửu Tư mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lục Khinh Nhiễm. Lục Khinh Nhiễm thẳng lưng, đối diện với Bùi Cửu Tư.

Hắn hít sâu một hơi, thật sự không thể kìm nén được nữa, kêu lên một tiếng đau đớn.

"Nếu ngươi dám lừa bổn vương, bổn vương sẽ cho ngươi uống thuốc độc, cho ngươi biết lúc này đau đớn đến nhường nào."

Lục Khinh Nhiễm chột dạ mím môi, "Có thể đau đến mức nào, mới thế này điện hạ đã chịu không nổi sao?"

"Ngươi, ngươi nói chuyện thật quá đáng..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát

Số ký tự: 0