Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 5
2024-11-21 18:49:11
“Hắn sẽ không khai.” Lục Khinh Nhiễm khẽ hừ lạnh, “Nếu hỏi không ra vậy thì giết gà dọa khỉ, để cho toàn bộ hạ nhân trong phủ biết ai mới là chủ mẫu của nơi này, sau này bọn họ nên kính trọng ai.”
Con đường phía trước còn dài và gian nan, nàng phải tự mình san bằng bớt chướng ngại vật.
Lần này không phải đợi lâu, Lý quản gia sai người trói Trương Thanh đến, cũng có không ít hạ nhân đứng từ xa quan sát động tĩnh bên này.
Trương Thanh cứng cổ, dường như đang thầm nói: Ngươi đừng hòng moi được gì từ ta.
Lục Khinh Nhiễm chỉ lướt mắt nhìn hắn một cái, sau đó phất tay ra hiệu với Lý quản gia, “Đánh một trăm gậy, đánh xong mới cho hắn chết.”
Lý quản gia lộ vẻ khó xử, nhưng hầu gia đã giao quyền cho phu nhân, ông ta tự nhiên không dám nói thêm gì nữa.
“Trói hắn vào trường kỷ, đánh!”
Theo từng tiếng gậy rơi xuống, Trương Thanh ban đầu còn cắn răng chịu đựng, sau đó không cầm cự được nữa bắt đầu kêu la thảm thiết.
Lục Khinh Nhiễm cụp mắt lắng nghe, bên tai còn vọng lại những âm thanh khác, là tiếng pháo và chiêng trống từ tiền viện, là không khí náo nhiệt và hân hoan.
Một lúc lâu sau, Thanh Trúc ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: “Trương Thanh đã chết.”
Lục Khinh Nhiễm vịn tay Thanh Trúc đứng dậy, nàng nhìn thấy sự run rẩy và sợ hãi của đám hạ nhân, đây chính là kết quả mà nàng mong muốn.
Đêm đó, Lục Khinh Nhiễm khó lòng chợp mắt.
Thiên Viện ẩm thấp lạnh lẽo, cộng thêm nửa năm qua nàng suy nghĩ quá nhiều, thai khí cũng luôn bất ổn, lại không thể tìm thầy thuốc, không thể tẩm bổ khiến thân thể nàng suy nhược đi nhiều.
Hoặc cũng có thể là do bên kia đang nhập động phòng khiến nàng nhớ lại cái đêm nửa năm về trước.
Một lúc lâu sau, khi nàng vừa thiu thiu ngủ bỗng nghe thấy tiếng động.
Nàng quay đầu lại, thấy trong màn đêm đen kịt có một bóng đen nhảy vào từ cửa sổ, ánh sáng lạnh lóe lên, trong tay hắn cầm một con dao sắc bén đang tiến về phía nàng.
Màn đêm tĩnh mịch.
Lục Khinh Nhiễm hốt hoảng ngồi dậy, do bụng đã lớn sáu tháng nên nàng phải chống tay hai lần mới ngồi lên được, theo bản năng dựa vào chân giường để tìm chỗ nương tựa.
Dưới bóng đêm bao trùm, hắc y nhân kia như ma quỷ, lạnh lẽo và đáng sợ.
Lục Khinh Nhiễm thoáng bối rối, nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại bình tĩnh.
Hơi thở thanh lãnh tựa tuyết tùng ấy quen thuộc đến mức khiến nàng nóng bừng cả mặt. Nàng khẽ thở ra, giả vờ ho khan yếu ớt vài tiếng.
Bóng đen kia quả nhiên dừng lại cách giường một bước rồi bật cười chế giễu đầy mỉa mai.
Nàng nghĩ kẻ từng tắm máu trên sa trường, thân mang thiết cốt hẳn là không đến nỗi ra tay sát hại một nữ tử yếu đuối.
Huống chi nữ tử này còn đang mang thai con của hắn!
“Sao ngươi không gọi người?” Hắn hỏi, giọng vẫn còn ý cười.
Lục Khinh Nhiễm đổi tư thế, thoải mái tựa vào đầu giường rồi mới khẽ nói: “Trong viện này ngoài ta ra chỉ còn một tiểu nha hoàn, gọi nàng đến chẳng qua là thêm một mạng người dính máu trên đao của ngươi thôi.”
Hắc y nhân im lặng một lát, cười hỏi: “Ngươi không sợ sao?”
“Sợ.”
“Trông ngươi không giống như đang sợ.”
“Nửa năm nay đêm nào cũng như đêm nay, sợ nhiều rồi cũng thành chai sạn.”
“Có kẻ muốn giết ngươi?”
“Điện hạ không nghĩ rằng ta cùng bọn họ là một giuộc chứ?”
Nụ cười của hắc y nhân chợt tắt, ngay sau đó hắn tiến một bước đến trước giường, mấy tia sáng lạnh lóe lên, màn che rách tan tành.
Con đường phía trước còn dài và gian nan, nàng phải tự mình san bằng bớt chướng ngại vật.
Lần này không phải đợi lâu, Lý quản gia sai người trói Trương Thanh đến, cũng có không ít hạ nhân đứng từ xa quan sát động tĩnh bên này.
Trương Thanh cứng cổ, dường như đang thầm nói: Ngươi đừng hòng moi được gì từ ta.
Lục Khinh Nhiễm chỉ lướt mắt nhìn hắn một cái, sau đó phất tay ra hiệu với Lý quản gia, “Đánh một trăm gậy, đánh xong mới cho hắn chết.”
Lý quản gia lộ vẻ khó xử, nhưng hầu gia đã giao quyền cho phu nhân, ông ta tự nhiên không dám nói thêm gì nữa.
“Trói hắn vào trường kỷ, đánh!”
Theo từng tiếng gậy rơi xuống, Trương Thanh ban đầu còn cắn răng chịu đựng, sau đó không cầm cự được nữa bắt đầu kêu la thảm thiết.
Lục Khinh Nhiễm cụp mắt lắng nghe, bên tai còn vọng lại những âm thanh khác, là tiếng pháo và chiêng trống từ tiền viện, là không khí náo nhiệt và hân hoan.
Một lúc lâu sau, Thanh Trúc ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: “Trương Thanh đã chết.”
Lục Khinh Nhiễm vịn tay Thanh Trúc đứng dậy, nàng nhìn thấy sự run rẩy và sợ hãi của đám hạ nhân, đây chính là kết quả mà nàng mong muốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm đó, Lục Khinh Nhiễm khó lòng chợp mắt.
Thiên Viện ẩm thấp lạnh lẽo, cộng thêm nửa năm qua nàng suy nghĩ quá nhiều, thai khí cũng luôn bất ổn, lại không thể tìm thầy thuốc, không thể tẩm bổ khiến thân thể nàng suy nhược đi nhiều.
Hoặc cũng có thể là do bên kia đang nhập động phòng khiến nàng nhớ lại cái đêm nửa năm về trước.
Một lúc lâu sau, khi nàng vừa thiu thiu ngủ bỗng nghe thấy tiếng động.
Nàng quay đầu lại, thấy trong màn đêm đen kịt có một bóng đen nhảy vào từ cửa sổ, ánh sáng lạnh lóe lên, trong tay hắn cầm một con dao sắc bén đang tiến về phía nàng.
Màn đêm tĩnh mịch.
Lục Khinh Nhiễm hốt hoảng ngồi dậy, do bụng đã lớn sáu tháng nên nàng phải chống tay hai lần mới ngồi lên được, theo bản năng dựa vào chân giường để tìm chỗ nương tựa.
Dưới bóng đêm bao trùm, hắc y nhân kia như ma quỷ, lạnh lẽo và đáng sợ.
Lục Khinh Nhiễm thoáng bối rối, nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại bình tĩnh.
Hơi thở thanh lãnh tựa tuyết tùng ấy quen thuộc đến mức khiến nàng nóng bừng cả mặt. Nàng khẽ thở ra, giả vờ ho khan yếu ớt vài tiếng.
Bóng đen kia quả nhiên dừng lại cách giường một bước rồi bật cười chế giễu đầy mỉa mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nghĩ kẻ từng tắm máu trên sa trường, thân mang thiết cốt hẳn là không đến nỗi ra tay sát hại một nữ tử yếu đuối.
Huống chi nữ tử này còn đang mang thai con của hắn!
“Sao ngươi không gọi người?” Hắn hỏi, giọng vẫn còn ý cười.
Lục Khinh Nhiễm đổi tư thế, thoải mái tựa vào đầu giường rồi mới khẽ nói: “Trong viện này ngoài ta ra chỉ còn một tiểu nha hoàn, gọi nàng đến chẳng qua là thêm một mạng người dính máu trên đao của ngươi thôi.”
Hắc y nhân im lặng một lát, cười hỏi: “Ngươi không sợ sao?”
“Sợ.”
“Trông ngươi không giống như đang sợ.”
“Nửa năm nay đêm nào cũng như đêm nay, sợ nhiều rồi cũng thành chai sạn.”
“Có kẻ muốn giết ngươi?”
“Điện hạ không nghĩ rằng ta cùng bọn họ là một giuộc chứ?”
Nụ cười của hắc y nhân chợt tắt, ngay sau đó hắn tiến một bước đến trước giường, mấy tia sáng lạnh lóe lên, màn che rách tan tành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro