Hầu Môn Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Phản Sát
Chương 9
2024-11-21 18:49:11
Thiên Viện này của nàng chỉ có một người hầu hạ, khó tránh khỏi việc phải tự thân vận động, bởi vậy rất nhiều việc nàng cần phải tự mình làm.
Nàng dậy mặc quần áo đi ra ngoài múc nước về rửa mặt, trang điểm đơn giản, mọi thứ đều rất thành thạo.
Nàng tuy là trưởng nữ của Ninh Quốc Công phủ, nhưng khi còn nhỏ trải qua chiến loạn, thất lạc cha mẹ, may mắn được An di nương là thiếp thất của phụ thân chăm sóc, hai người lang bạt khắp nơi, sau đó định cư ở Bắc Cương.
Mười mấy năm sau đó họ vẫn luôn ở Bắc Cương, từng vài lần nhờ thương đội gửi tin về Ninh Quốc Công phủ nhưng mãi không có hồi âm, đợi đến khi nàng 16 tuổi mới tích cóp đủ lộ phí hồi kinh.
Mười mấy năm đó, nàng không phải tiểu thư sống trong nhung lụa của quốc công phủ mà là một tiểu cô nương ở nông thôn, vì chăm sóc di nương bệnh tật, phải gánh vác trọng trách nuôi gia đình.
Nàng không có thân phận cao quý, hiển nhiên cũng không có số mệnh cao quý, mặc dù trở lại quốc công phủ nhưng cũng chỉ muốn có một tỳ nữ hầu hạ bên người, những thứ có thể tự làm được thì đều tự làm.
Vừa rửa mặt chải đầu xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Thanh Trúc, cùng với tiếng ghế ngã xuống đất.
Lục Khinh Nhiễm vội vàng từ tây phòng đi ra, thấy Thanh Trúc ngã dưới đất sắc mặt trắng bệch, đang kinh hãi nhìn chằm chằm một chỗ.
“Cô nương, trong nồi có…” Thanh Trúc chỉ vào cái bàn, sợ hãi đến mức nói không nên lời.
Lục Khinh Nhiễm nhìn qua, thấy trên bàn tròn giữa thính đường đặt một cái khay, trên khay có một đĩa màn thầu, hai đĩa thức ăn chay và một cái nồi, hẳn là Thanh Trúc mới bưng bữa sáng từ phòng bếp về.
Nắp nồi bị vứt sang một bên, đang bốc khói nghi ngút, bên trong hẳn là cháo trắng nhưng mùi vị lại không đúng.
Lục Khinh Nhiễm đang định tiến lên một bước xem xét thì Thanh Trúc vội vàng gọi nàng lại.
“Cô nương, đừng nhìn!”
Lục Khinh Nhiễm đặt tay lên tay Thanh Trúc, ý bảo không sao, nàng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng nhưng khi đến gần hai bước, nhìn thấy trong cháo trắng có mấy con rết vẫn không khỏi hít một hơi lạnh.
“Xem ra có người không muốn ta ăn ngon miệng bữa sáng này.” Lục Khinh Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, “Thanh Trúc, bưng nồi cháo này, chúng ta đến Đông viện.”
Đông viện, Thọ An Đường, khi Lục Khinh Nhiễm đến, các tỳ nữ bà tử nhìn thấy nàng đều tỏ vẻ khinh thường, trong đó còn có vài phần e dè.
Vì sự e dè này nên không ai dám tiến lên ngăn cản nàng.
Chiêu giết gà dọa khỉ hôm qua quả nhiên hiệu nghiệm.
Đi một mạch đến sảnh ngoài, còn cách một đoạn đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong.
“Mẫu thân con và ta là bạn thân, hồi chưa xuất giá chúng ta thường xuyên chơi đùa cùng nhau. Hai tiểu nha đầu hay nằm chung chăn kể những chuyện thầm kín. Nói sau này mỗi người xuất giá cũng muốn tốt đẹp như bây giờ, còn nói sau này sinh con trai con gái nhất định phải kết thành thông gia.”
“Sau đó Tự Nhi cùng cha nó đi Bắc Cương, ta trở về kinh thành trước, mẫu thân con dẫn con đến nhà ta chơi, ta vừa nhìn thấy con, ôi chao, một tiểu oa nhi như ngọc, đeo khóa trường mệnh, mặc chiếc áo bông nhỏ mẫu thân con tự tay may hình con bướm, cười toe toét hai má lúm đồng tiền giống hệt tiên đồng trong tranh. Ta thích lắm, liền lập tức cùng mẫu thân con ước định nhất định phải để con làm con dâu ta, làm thê tử cho Tự Nhi nhà ta.”
Nàng dậy mặc quần áo đi ra ngoài múc nước về rửa mặt, trang điểm đơn giản, mọi thứ đều rất thành thạo.
Nàng tuy là trưởng nữ của Ninh Quốc Công phủ, nhưng khi còn nhỏ trải qua chiến loạn, thất lạc cha mẹ, may mắn được An di nương là thiếp thất của phụ thân chăm sóc, hai người lang bạt khắp nơi, sau đó định cư ở Bắc Cương.
Mười mấy năm sau đó họ vẫn luôn ở Bắc Cương, từng vài lần nhờ thương đội gửi tin về Ninh Quốc Công phủ nhưng mãi không có hồi âm, đợi đến khi nàng 16 tuổi mới tích cóp đủ lộ phí hồi kinh.
Mười mấy năm đó, nàng không phải tiểu thư sống trong nhung lụa của quốc công phủ mà là một tiểu cô nương ở nông thôn, vì chăm sóc di nương bệnh tật, phải gánh vác trọng trách nuôi gia đình.
Nàng không có thân phận cao quý, hiển nhiên cũng không có số mệnh cao quý, mặc dù trở lại quốc công phủ nhưng cũng chỉ muốn có một tỳ nữ hầu hạ bên người, những thứ có thể tự làm được thì đều tự làm.
Vừa rửa mặt chải đầu xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Thanh Trúc, cùng với tiếng ghế ngã xuống đất.
Lục Khinh Nhiễm vội vàng từ tây phòng đi ra, thấy Thanh Trúc ngã dưới đất sắc mặt trắng bệch, đang kinh hãi nhìn chằm chằm một chỗ.
“Cô nương, trong nồi có…” Thanh Trúc chỉ vào cái bàn, sợ hãi đến mức nói không nên lời.
Lục Khinh Nhiễm nhìn qua, thấy trên bàn tròn giữa thính đường đặt một cái khay, trên khay có một đĩa màn thầu, hai đĩa thức ăn chay và một cái nồi, hẳn là Thanh Trúc mới bưng bữa sáng từ phòng bếp về.
Nắp nồi bị vứt sang một bên, đang bốc khói nghi ngút, bên trong hẳn là cháo trắng nhưng mùi vị lại không đúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Khinh Nhiễm đang định tiến lên một bước xem xét thì Thanh Trúc vội vàng gọi nàng lại.
“Cô nương, đừng nhìn!”
Lục Khinh Nhiễm đặt tay lên tay Thanh Trúc, ý bảo không sao, nàng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng nhưng khi đến gần hai bước, nhìn thấy trong cháo trắng có mấy con rết vẫn không khỏi hít một hơi lạnh.
“Xem ra có người không muốn ta ăn ngon miệng bữa sáng này.” Lục Khinh Nhiễm hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, “Thanh Trúc, bưng nồi cháo này, chúng ta đến Đông viện.”
Đông viện, Thọ An Đường, khi Lục Khinh Nhiễm đến, các tỳ nữ bà tử nhìn thấy nàng đều tỏ vẻ khinh thường, trong đó còn có vài phần e dè.
Vì sự e dè này nên không ai dám tiến lên ngăn cản nàng.
Chiêu giết gà dọa khỉ hôm qua quả nhiên hiệu nghiệm.
Đi một mạch đến sảnh ngoài, còn cách một đoạn đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong.
“Mẫu thân con và ta là bạn thân, hồi chưa xuất giá chúng ta thường xuyên chơi đùa cùng nhau. Hai tiểu nha đầu hay nằm chung chăn kể những chuyện thầm kín. Nói sau này mỗi người xuất giá cũng muốn tốt đẹp như bây giờ, còn nói sau này sinh con trai con gái nhất định phải kết thành thông gia.”
“Sau đó Tự Nhi cùng cha nó đi Bắc Cương, ta trở về kinh thành trước, mẫu thân con dẫn con đến nhà ta chơi, ta vừa nhìn thấy con, ôi chao, một tiểu oa nhi như ngọc, đeo khóa trường mệnh, mặc chiếc áo bông nhỏ mẫu thân con tự tay may hình con bướm, cười toe toét hai má lúm đồng tiền giống hệt tiên đồng trong tranh. Ta thích lắm, liền lập tức cùng mẫu thân con ước định nhất định phải để con làm con dâu ta, làm thê tử cho Tự Nhi nhà ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro