Chương 30 - Để Tiểu Thư Và Người Đó Tiếp Xúc Ít Thôi
Tặng Quà
Tình Thiên Bạch Lộc
2024-08-07 12:22:22
Yến Dương vốn đang cong mắt tươi cười, khi nghe được những lời này, nụ cười trên khuôn mặt lập tức tắt ngóm.
Thẩm lão phu nhân thấy thế thì nhướng mày, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Học hành không thuận lợi sao? Hay là có người bắt nạt cháu?"
Yến Dương vừa định nói chuyện thì đã bị Trình Cẩm Sơ giành trước.
"Làm phiền tổ mẫu quan tâm rồi, Yến Dương mới vào học đường khó tránh khỏi có chút không thoải mái, qua mấy ngày là tốt thôi lại thôi."
Thẩm lão phu nhân không hài lòng liếc nhìn Trình Cẩm Sơ, sau đó ân cần hỏi Yến Dương: "Là như thế sao?"
"Dạ." Yến Dương rầu rĩ lên tiếng.
Mẹ không cho cậu bé nói, cậu bé cũng chỉ có thể không nói.
"Hài tử ngoan, học hành là chuyện quan trọng, cháu nhất định phải chăm chỉ. Giống Nhị thúc cháu đó, chỉ bằng bản lĩnh của bản thân đã đỗ đạt tiến sĩ, làm rạng rỡ tổ tông."
Nhắc tới Thẩm Trường Hoài, trên mặt Thẩm lão phu nhân lộ ra vẻ tự hào, như thể rất vinh dự.
Thẩm Trường Hoài rất tán thành, nhân cơ hội dặn dò: "Nhớ kỹ những lời bà cố nói, học hành chăm chỉ, đỗ đạt công danh."
Yến Dương ngẩng đầu nhìn hắn ta, mím môi không nói gì.
Bầu không khí nhất thời có chút trầm lắng, Khương Thư hòa hoãn nói: "Trang sức hứa cho Yến Hoan lần trước, con sai người làm xong rồi, nhân tiện mua cho Yến Dương bộ giấy và bút mực."
Chử Ngọc Đàn Ngọc trình lễ vật lên, đưa cho Yến Dương văn phong tứ bảo và một cây hoa hướng dương, cho Yến Hoan một bộ trang sức bảo thạch.
"Hoa hướng dương ngụ ý đoạt được ánh dương, tương lai Yến Dương nhất định sẽ đạt được giải nhất." Thẩm mẫu trông cực kỳ yêu thích nhìn gốc cây hướng dương.
Bây giờ mới chỉ là tháng năm, cũng chưa phải mùa hoa hướng dương nở rộ, chắc hẳn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm được cây hoa hướng dương này.
Về phần trang sức hồng ngọc kia thì vô cùng óng ánh rực rỡ, nhìn thấy lập tức biết giá trị xa xỉ, chờ Yến Hoan trưởng thành đeo vào, tất nhiên sẽ cực kỳ có thể diện.
"Yến Dương, Yến Hoan, còn không mau cảm tạ mẫu thân mấy đứa đi." Thẩm mẫu nhắc nhở hai hài tử.
“Cảm ơn mẫu thân." Yến Hoan vui vẻ nói lời cảm tạ, nhưng Yến Dương lại có chút không tình nguyện.
Bởi vì cậu bé không thích lễ vật này.
Nhưng Thẩm Trường Trạch lại rất hài lòng, thậm chí còn xóa bỏ nỗi oán giận với Khương Thư.
Trong mắt hắn ta, hành động của Khương Thử không chỉ hiểu lý lẽ xem xét tình hình chung mà còn đang lấy lòng hắn ta.
"Muội muội có lòng rồi." Trình Cẩm Sơ nhìn trang sức bảo thạch màu đỏ chói mắt kia, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Làm mẹ, nàng ta chưa bao giờ đưa thứ quý giá như vậy cho hài tử của mình, mà Khương Thư, nàng lại tùy ý đưa cho như vậy, rõ ràng đang đánh vào mặt nàng ta.
Từ Thọ Vĩnh đường đi ra, mấy người Khương Thư và Thẩm Trường Trạch đi cùng đường.
Màn đêm dày đặc như mực, hạ nhân cầm hai chiếc đèn lồng dẫn đường. Trình Cẩm Sơ dẫn hai hài tử đi trước, theo sau là Khương Thư và Thẩm Trường Trạch.
Sau khi đi qua hành lang gấp khúc tiến vào hoa viên, khi đi qua khúc rẽ, Khương Thư vấp phải hòn đó bên đường, suýt nữa té ngã.
Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đưa tới đúng lúc đỡ lấy nàng.
"Tạ ơn Hầu gia." Sau khi đứng vững, Khương Thư hoảng sợ nói tạ ơn.
"Nàng nên gọi ta là phu quân." Thẩm Trường Trạch cầm tay nàng, ánh nhìn đầy vẻ thâm tình.
Ánh sáng mờ ảo phác họa thân hình mông lung, hương thơm trong trẻo của hoa mai hòa quyện với hương thơm đặc trưng của nữ tử xộc vào mũi khiến lòng người nhộn nhạo những ý nghĩ kỳ quái.
"Phu nhân." Thẩm Trường Trạch có chút động tình, kéo Khương Thư vào trong ngực hắn ta.
Lòng bàn tay của nam tử to lớn lại ấm áp, khiến trái tim Khương Thục run lên vì nóng bỏng, giọng nói khàn khàn khiến nàng nổi cả da gà.
Nàng có chút khó chịu lùi từng bước về sau, rút tay lại nói: "Đang ở bên ngoài, đừng nói những lời này."
Thẩm lão phu nhân thấy thế thì nhướng mày, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Học hành không thuận lợi sao? Hay là có người bắt nạt cháu?"
Yến Dương vừa định nói chuyện thì đã bị Trình Cẩm Sơ giành trước.
"Làm phiền tổ mẫu quan tâm rồi, Yến Dương mới vào học đường khó tránh khỏi có chút không thoải mái, qua mấy ngày là tốt thôi lại thôi."
Thẩm lão phu nhân không hài lòng liếc nhìn Trình Cẩm Sơ, sau đó ân cần hỏi Yến Dương: "Là như thế sao?"
"Dạ." Yến Dương rầu rĩ lên tiếng.
Mẹ không cho cậu bé nói, cậu bé cũng chỉ có thể không nói.
"Hài tử ngoan, học hành là chuyện quan trọng, cháu nhất định phải chăm chỉ. Giống Nhị thúc cháu đó, chỉ bằng bản lĩnh của bản thân đã đỗ đạt tiến sĩ, làm rạng rỡ tổ tông."
Nhắc tới Thẩm Trường Hoài, trên mặt Thẩm lão phu nhân lộ ra vẻ tự hào, như thể rất vinh dự.
Thẩm Trường Hoài rất tán thành, nhân cơ hội dặn dò: "Nhớ kỹ những lời bà cố nói, học hành chăm chỉ, đỗ đạt công danh."
Yến Dương ngẩng đầu nhìn hắn ta, mím môi không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bầu không khí nhất thời có chút trầm lắng, Khương Thư hòa hoãn nói: "Trang sức hứa cho Yến Hoan lần trước, con sai người làm xong rồi, nhân tiện mua cho Yến Dương bộ giấy và bút mực."
Chử Ngọc Đàn Ngọc trình lễ vật lên, đưa cho Yến Dương văn phong tứ bảo và một cây hoa hướng dương, cho Yến Hoan một bộ trang sức bảo thạch.
"Hoa hướng dương ngụ ý đoạt được ánh dương, tương lai Yến Dương nhất định sẽ đạt được giải nhất." Thẩm mẫu trông cực kỳ yêu thích nhìn gốc cây hướng dương.
Bây giờ mới chỉ là tháng năm, cũng chưa phải mùa hoa hướng dương nở rộ, chắc hẳn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm được cây hoa hướng dương này.
Về phần trang sức hồng ngọc kia thì vô cùng óng ánh rực rỡ, nhìn thấy lập tức biết giá trị xa xỉ, chờ Yến Hoan trưởng thành đeo vào, tất nhiên sẽ cực kỳ có thể diện.
"Yến Dương, Yến Hoan, còn không mau cảm tạ mẫu thân mấy đứa đi." Thẩm mẫu nhắc nhở hai hài tử.
“Cảm ơn mẫu thân." Yến Hoan vui vẻ nói lời cảm tạ, nhưng Yến Dương lại có chút không tình nguyện.
Bởi vì cậu bé không thích lễ vật này.
Nhưng Thẩm Trường Trạch lại rất hài lòng, thậm chí còn xóa bỏ nỗi oán giận với Khương Thư.
Trong mắt hắn ta, hành động của Khương Thử không chỉ hiểu lý lẽ xem xét tình hình chung mà còn đang lấy lòng hắn ta.
"Muội muội có lòng rồi." Trình Cẩm Sơ nhìn trang sức bảo thạch màu đỏ chói mắt kia, trong lòng cực kỳ khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm mẹ, nàng ta chưa bao giờ đưa thứ quý giá như vậy cho hài tử của mình, mà Khương Thư, nàng lại tùy ý đưa cho như vậy, rõ ràng đang đánh vào mặt nàng ta.
Từ Thọ Vĩnh đường đi ra, mấy người Khương Thư và Thẩm Trường Trạch đi cùng đường.
Màn đêm dày đặc như mực, hạ nhân cầm hai chiếc đèn lồng dẫn đường. Trình Cẩm Sơ dẫn hai hài tử đi trước, theo sau là Khương Thư và Thẩm Trường Trạch.
Sau khi đi qua hành lang gấp khúc tiến vào hoa viên, khi đi qua khúc rẽ, Khương Thư vấp phải hòn đó bên đường, suýt nữa té ngã.
Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đưa tới đúng lúc đỡ lấy nàng.
"Tạ ơn Hầu gia." Sau khi đứng vững, Khương Thư hoảng sợ nói tạ ơn.
"Nàng nên gọi ta là phu quân." Thẩm Trường Trạch cầm tay nàng, ánh nhìn đầy vẻ thâm tình.
Ánh sáng mờ ảo phác họa thân hình mông lung, hương thơm trong trẻo của hoa mai hòa quyện với hương thơm đặc trưng của nữ tử xộc vào mũi khiến lòng người nhộn nhạo những ý nghĩ kỳ quái.
"Phu nhân." Thẩm Trường Trạch có chút động tình, kéo Khương Thư vào trong ngực hắn ta.
Lòng bàn tay của nam tử to lớn lại ấm áp, khiến trái tim Khương Thục run lên vì nóng bỏng, giọng nói khàn khàn khiến nàng nổi cả da gà.
Nàng có chút khó chịu lùi từng bước về sau, rút tay lại nói: "Đang ở bên ngoài, đừng nói những lời này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro