Chương 30 - Để Tiểu Thư Và Người Đó Tiếp Xúc Ít Thôi
Nhìn Thấu
Tình Thiên Bạch Lộc
2024-08-07 12:22:22
Phương Y nữ trả lời: "Tiểu thư ăn nhiều quá, thức ăn tích tụ gây đau bụng."
"Sao lại tích tụ đồ ăn chứ, bữa tối ta thấy con bé ăn cũng không nhiều mà." Thẩm mẫu nghe tin chạy tới cảm thấy kỳ lạ.
Khương Thư cũng thấy hơi kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trình Cẩm Sơ.
Nàng ta là mẹ của Yến Hoan, không ai rõ mọi chuyện hơn nàng ta.
Trước ánh mắt của bao người, Trình Cẩm Sơ mím môi nói: "Ta hỏi qua, Yến Hoan nói con bé trở về thì đã ăn nửa bịch kẹo xốp.
Kẹo xốp.
Nghe được hai chữ này, Khương Thư nhạy bén cảm thấy có chuyện không ổn.
"Đã tối rồi còn cho hài tử ăn kẹo xốp gì chứ, ngươi làm mẹ như thế sao?" Thẩm mẫu tức giận trách cứ Trình Cẩm Sơ trước mặt mọi người.
Mặt Trình Cẩm Sơ đỏ bừng, oan ức nói: "Không phải con đưa."
"Là ai đưa thứ đó!" Thẩm mẫu chất vấn.
Ngân Hoàn 'bùm' một tiếng quỳ xuống đất, run run nói: "Kẹo xốp là do mấy ngày trước phu nhân đưa cho tiểu thư, tiểu thư ăn không hết, nô tỳ đã lấy đem cất, không nghĩ tới đêm nay lại bị tiểu thư tìm thấy được trộm ăn.
Khương Thư đưa?
Thẩm mẫu kinh ngạc nhìn về phía Khương Thư, Thẩm Trường Trạch cũng nhìn sang.
Dự cảm không tốt trong lòng đã được xác nhận, Khương Thư bình tĩnh nói: “Mấy ngày trước quả thật ta có đưa cho Yến Hoan một gói kẹo xốp.”
Nhưng ăn bao nhiêu lần, một lần ăn bao nhiêu nàng cũng đâu kiểm soát được.
“Cha ơi, con đau quá.” Yến Hoan vừa khóc vừa lăn lộn.
Thẩm Trường Trạch quay mặt đi, hỏi Phương Y nữ: "Bây giờ nên làm gì đây?"
Chuyện đã xảy ra rồi, trách cứ ai cũng vô ích, việc cấp bách bây giờ là chữa khỏi cho Yến Hoan.
Phương Y nữ nói: “Đầu tiên nhẹ nhàng xoa bóp vùng xung quanh rốn để giảm đau, sau đó dùng thuốc sắc để hòa tan thức ăn, sau khi đại tiện thì sẽ ổn.”
Nói xong, Phương Y nữ làm mẫu các thủ pháp và vị trí mát xa, để Trình Cẩm Sơ làm, nàng ta trở về bốc thuốc, nấu thuốc.
Căn phòng nhất thời chìm vào im lặng, chỉ có Yến Hoan thống khổ đau đớn.
Thẩm mẫu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Thư, sau đó oán giận nhìn về phía Ngân Hoàn: "Người đâu, lôi nàng ta xuống phạt gậy."
Sắc mặt Ngân Hoàn lập tức trắng bệch, sợ hãi cắn môi.
Nàng ta biết không thể tránh được một chút trách phạt, cũng đã sớm chuẩn bị, không có giãy dụa cầu xin tha thứ.
Thậm chí nàng ta lại thấy đây chính là kết quả tốt nhất, cũng là kết cục nàng ta phải nhận.
Chỉ cần phu nhân không bị liên lụy, nàng ta cam nguyện bị trừng phạt.
Trình Cẩm Sơ vểnh tai đợi một lúc, cũng không nghe thấy Thẩm mẫu trách cứ Khương Thư.
Nàng ta có chút bất mãn, giả vờ cầu tình nối: "Là do chính Yến Hoan ham ăn, không trách muội muội và Ngân Hoàn được, mẫu thân tha cho các nàng đi."
Khương Thư vừa nghe được những lời này, liếc mắt nhìn về phía Trình Cẩm Sơ.
Ban đầu nàng nghĩ đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy.
"Là do tỳ nữ bên người hầu hạ không chu toàn, nên bị phạt. Con thân là chủ mẫu chưởng gia, phải thưởng phạt phân minh, không thể quá mức nhân từ." Thẩm mẫu kiên trì phạt Ngân Hoàn, nhân tiện chỉ dạy Trình Cẩm Sơ.
Trình Cẩm Sơ ra vẻ tiếp thu nói: "Mẫu thân nói đúng, nhưng chuyện này không phải lỗi của riêng mình Ngân Hoàn, mong mẫu thân giơ cao đánh khẽ, nàng ta còn phải chăm sóc Yến Hoan."
Thẩm mẫu cũng nghĩ như thế, vì thể sửa lời nói: "Vậy phạt vả miệng hai mươi cái."
Ngân Hoàn bị kéo xuống vả miệng.
Thân hình Khương Thư đứng thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh đối diện với Trình Cẩm Sơ.
Trình Cẩm Sơ liên tiếp chỉ ra rằng đó không phải lỗi của riêng Ngân Hoàn, nhưng Thẩm mẫu và Thẩm Trường Trạch lại như nghe không hiểu, không đáng để ý tới.
Trình Cẩm Sơ không chịu bỏ cuộc, nói: “Ta biết muội muội có ý tốt, nhưng Yến Hoan tuổi nhỏ không biết tiết chế, cũng không biết lúc nào nên ăn lúc nào không nên ăn, cho nên sau này xin đừng lén đưa đồ ăn cho con bé nữa, tránh để con bé ăn vào lại đau bụng."
"Sao lại tích tụ đồ ăn chứ, bữa tối ta thấy con bé ăn cũng không nhiều mà." Thẩm mẫu nghe tin chạy tới cảm thấy kỳ lạ.
Khương Thư cũng thấy hơi kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trình Cẩm Sơ.
Nàng ta là mẹ của Yến Hoan, không ai rõ mọi chuyện hơn nàng ta.
Trước ánh mắt của bao người, Trình Cẩm Sơ mím môi nói: "Ta hỏi qua, Yến Hoan nói con bé trở về thì đã ăn nửa bịch kẹo xốp.
Kẹo xốp.
Nghe được hai chữ này, Khương Thư nhạy bén cảm thấy có chuyện không ổn.
"Đã tối rồi còn cho hài tử ăn kẹo xốp gì chứ, ngươi làm mẹ như thế sao?" Thẩm mẫu tức giận trách cứ Trình Cẩm Sơ trước mặt mọi người.
Mặt Trình Cẩm Sơ đỏ bừng, oan ức nói: "Không phải con đưa."
"Là ai đưa thứ đó!" Thẩm mẫu chất vấn.
Ngân Hoàn 'bùm' một tiếng quỳ xuống đất, run run nói: "Kẹo xốp là do mấy ngày trước phu nhân đưa cho tiểu thư, tiểu thư ăn không hết, nô tỳ đã lấy đem cất, không nghĩ tới đêm nay lại bị tiểu thư tìm thấy được trộm ăn.
Khương Thư đưa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm mẫu kinh ngạc nhìn về phía Khương Thư, Thẩm Trường Trạch cũng nhìn sang.
Dự cảm không tốt trong lòng đã được xác nhận, Khương Thư bình tĩnh nói: “Mấy ngày trước quả thật ta có đưa cho Yến Hoan một gói kẹo xốp.”
Nhưng ăn bao nhiêu lần, một lần ăn bao nhiêu nàng cũng đâu kiểm soát được.
“Cha ơi, con đau quá.” Yến Hoan vừa khóc vừa lăn lộn.
Thẩm Trường Trạch quay mặt đi, hỏi Phương Y nữ: "Bây giờ nên làm gì đây?"
Chuyện đã xảy ra rồi, trách cứ ai cũng vô ích, việc cấp bách bây giờ là chữa khỏi cho Yến Hoan.
Phương Y nữ nói: “Đầu tiên nhẹ nhàng xoa bóp vùng xung quanh rốn để giảm đau, sau đó dùng thuốc sắc để hòa tan thức ăn, sau khi đại tiện thì sẽ ổn.”
Nói xong, Phương Y nữ làm mẫu các thủ pháp và vị trí mát xa, để Trình Cẩm Sơ làm, nàng ta trở về bốc thuốc, nấu thuốc.
Căn phòng nhất thời chìm vào im lặng, chỉ có Yến Hoan thống khổ đau đớn.
Thẩm mẫu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Thư, sau đó oán giận nhìn về phía Ngân Hoàn: "Người đâu, lôi nàng ta xuống phạt gậy."
Sắc mặt Ngân Hoàn lập tức trắng bệch, sợ hãi cắn môi.
Nàng ta biết không thể tránh được một chút trách phạt, cũng đã sớm chuẩn bị, không có giãy dụa cầu xin tha thứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí nàng ta lại thấy đây chính là kết quả tốt nhất, cũng là kết cục nàng ta phải nhận.
Chỉ cần phu nhân không bị liên lụy, nàng ta cam nguyện bị trừng phạt.
Trình Cẩm Sơ vểnh tai đợi một lúc, cũng không nghe thấy Thẩm mẫu trách cứ Khương Thư.
Nàng ta có chút bất mãn, giả vờ cầu tình nối: "Là do chính Yến Hoan ham ăn, không trách muội muội và Ngân Hoàn được, mẫu thân tha cho các nàng đi."
Khương Thư vừa nghe được những lời này, liếc mắt nhìn về phía Trình Cẩm Sơ.
Ban đầu nàng nghĩ đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy.
"Là do tỳ nữ bên người hầu hạ không chu toàn, nên bị phạt. Con thân là chủ mẫu chưởng gia, phải thưởng phạt phân minh, không thể quá mức nhân từ." Thẩm mẫu kiên trì phạt Ngân Hoàn, nhân tiện chỉ dạy Trình Cẩm Sơ.
Trình Cẩm Sơ ra vẻ tiếp thu nói: "Mẫu thân nói đúng, nhưng chuyện này không phải lỗi của riêng mình Ngân Hoàn, mong mẫu thân giơ cao đánh khẽ, nàng ta còn phải chăm sóc Yến Hoan."
Thẩm mẫu cũng nghĩ như thế, vì thể sửa lời nói: "Vậy phạt vả miệng hai mươi cái."
Ngân Hoàn bị kéo xuống vả miệng.
Thân hình Khương Thư đứng thẳng tắp, ánh mắt bình tĩnh đối diện với Trình Cẩm Sơ.
Trình Cẩm Sơ liên tiếp chỉ ra rằng đó không phải lỗi của riêng Ngân Hoàn, nhưng Thẩm mẫu và Thẩm Trường Trạch lại như nghe không hiểu, không đáng để ý tới.
Trình Cẩm Sơ không chịu bỏ cuộc, nói: “Ta biết muội muội có ý tốt, nhưng Yến Hoan tuổi nhỏ không biết tiết chế, cũng không biết lúc nào nên ăn lúc nào không nên ăn, cho nên sau này xin đừng lén đưa đồ ăn cho con bé nữa, tránh để con bé ăn vào lại đau bụng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro