Chương 30 - Để Tiểu Thư Và Người Đó Tiếp Xúc Ít Thôi
Đố Kỵ
Tình Thiên Bạch Lộc
2024-08-07 12:22:22
"Nghe nói muội muội cũng bị bệnh? Đúng là trùng hợp thật." Trong lòng Trình Cẩm Sơ có chút nghi ngờ.
Thẩm Trường Trạch nói: “Tối qua nàng ấy bị nhiễm phong hàn, e là phải bệnh trong mấy ngày."
"Thân mình muội muội đúng là mảnh mai thật." Trình Cẩm Sơ nửa đùa nửa châm chọc nói.
Nhưng Thẩm Trường Trạch lại nghiêm túc nói: “Nàng ấy là nữ tử khuê phòng, lại chưa từng luyện võ, tất nhiên không thể cường tráng giống nàng rồi."
Hắn ta thế mà lại bảo vệ nàng!
Nụ cười của Trình Cẩm Sơ cứng đờ, cuối cùng cũng cười không nổi nữa.
"Trời cũng không còn sớm nữa, ta phải tới quân doanh rồi, nàng hãy chăm sóc tốt cho Yến Hoan đi." Thẩm Trường Trạch không thấy được vẻ khác thường của nàng ta, đứng dậy rời đi.
Trình Cẩm Sơ đuổi theo đến tận cửa, nói: "Phu quân nhanh chóng hoàn thành công vụ về sớm rồi chúng ta đi thăm muội muội."
Thẩm Trường Trạch dừng một chút, đáp “Được” rồi sải bước rời đi.
Thân hình cao lớn của nam nhân biến mất ngoài viện, Trình Cẩm Sơ quay đầu lại, nhìn về phía hoa hướng dương đang quay về phía mặt trời nở rộ trong sân.
Thẩm Trường Trạch cố ý đặt chậu hoa hướng dương này ở nơi có ánh sáng mặt trời tốt nhất, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân chăm sóc cẩn thận.
Rốt cuộc là hắn ta để ý tới chậu hoa hay là người tặng hoa đây?
Khương Thư ngủ mê man cả ngày, buổi tối mới lấy lại được chút sức sống.
Sau khi miễn cưỡng ăn xong nửa bát cơm, nàng mặt mày mệt mỏi ngồi dựa trên nhuyễn tháp nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn nặng trĩu, bị bóng đêm sắp tới bao phủ, không thấy rõ dáng vẻ, chỉ nghe tiếng gió thổi qua lá trúc phát ra tiếng "xào xạt".
"Phương Y nữ nói phu nhân không nên hóng gió." Đàn Ngọc bước lên đóng cửa sổ.
Khương Thư u oán nói: "Ta buồn chán cả ngày, không cho xuống lầu cũng không cho hóng gió, ta sẽ buồn chán chết thôi."
"Phi phi phi, chết cái gì cơ chứ, phu nhân nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
“Phụt…” Khương Thư bị chọc cười, tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút.
Chử Ngọc bưng thuốc mới nấu vào phòng: “Phu nhân, đã đến giờ uống thuốc rồi.”
Nhìn vào một cái bát lớn chứa thứ thuốc đen xì đang bốc khói, Khương Thư cau mày đau khổ.
"Ta cảm thấy bản thân khỏe lắm rồi, không cần uống thuốc nữa đâu."
"Tốt hay không là do Phương Y nữ quyết định." Chử Ngọc bưng bát thuốc không nhường một bước.
Khương Thư bĩu môi đáng thương nói: "Chử Ngọc tốt, ngươi mau đi tìm Phương Y nữ lấy thuốc viên đi, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn uống hết."
Chử Ngọc vẫn đứng bất động: “Phương Y nữ nói, thuốc viên không tốt bằng một nửa thuốc sắc, nếu phu nhân muốn mau khỏe lại, phải uống thuốc nấu."
Từ sáng đến giờ, Khương Thư đã uống thuốc một lần, chính là thừa dịp nàng mơ hồ không rõ nửa dỗ nửa ép nàng uống hết thuốc.
Bây giờ Khương Thư đã tỉnh táo, muốn cho nàng uống thuốc e là không dễ dàng gì.
Trong lúc đang giằng co thì Thẩm Trường Trạch và Trình Cẩm Sơ đã đến.
"Đang làm gì đấy?"
Nhìn thấy Chử Ngọc bưng thuốc, Đàn Ngọc cầm mứt hoa quả, mà dáng vẻ của Khương Thư lại như đang đối mặt với kẻ thù lớn mạnh, Thẩm Trường Trạch cảm thấy khó hiểu.
Trình Cẩm Sơ cũng tỏ ra khó hiểu, tò mò nhìn về phía Khương Thư.
Khương Thư đang mặc tẩm y bằng gấm mỏng hoa văn hoa vải tán sắc, lười biếng dựa vào nhuyễn tháp bằng gỗ giáng hương hoàng đàn, mái tóc đen buông xõa chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc búi lên một nửa, khuôn mặt không trang điểm lộ ra vẻ bệnh tật, nhưng không ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của nàng, ngược lại lại tăng thêm cảm giác liễu yếu đào tơ thấy mà yêu.
Ngay cả một nữ tử như Trình Cẩm sơ còn cảm thấy thương tiếc, càng không nói đến Thẩm Trường Trạch.
Quả nhiên, Trình Cẩm Sơ quay đầu lại, thấy đôi mắt Thẩm Trường Trạch nhìn chằm chằm, gần như dán chặt vào người Khương Thư.
“Phu nhân không chịu uống thuốc, Hầu gia mau khuyên nhủ phu nhân đi ạ." Chử Ngọc nhạy bén xin giúp đỡ.
Thẩm Trường Trạch chậm rãi đi tới, cầm lấy bát thuốc trong tay Chử Ngọc Ngọc, ngồi xuống trước nhuyễn tháp: "Ta đút nàng uống."
Thẩm Trường Trạch nói: “Tối qua nàng ấy bị nhiễm phong hàn, e là phải bệnh trong mấy ngày."
"Thân mình muội muội đúng là mảnh mai thật." Trình Cẩm Sơ nửa đùa nửa châm chọc nói.
Nhưng Thẩm Trường Trạch lại nghiêm túc nói: “Nàng ấy là nữ tử khuê phòng, lại chưa từng luyện võ, tất nhiên không thể cường tráng giống nàng rồi."
Hắn ta thế mà lại bảo vệ nàng!
Nụ cười của Trình Cẩm Sơ cứng đờ, cuối cùng cũng cười không nổi nữa.
"Trời cũng không còn sớm nữa, ta phải tới quân doanh rồi, nàng hãy chăm sóc tốt cho Yến Hoan đi." Thẩm Trường Trạch không thấy được vẻ khác thường của nàng ta, đứng dậy rời đi.
Trình Cẩm Sơ đuổi theo đến tận cửa, nói: "Phu quân nhanh chóng hoàn thành công vụ về sớm rồi chúng ta đi thăm muội muội."
Thẩm Trường Trạch dừng một chút, đáp “Được” rồi sải bước rời đi.
Thân hình cao lớn của nam nhân biến mất ngoài viện, Trình Cẩm Sơ quay đầu lại, nhìn về phía hoa hướng dương đang quay về phía mặt trời nở rộ trong sân.
Thẩm Trường Trạch cố ý đặt chậu hoa hướng dương này ở nơi có ánh sáng mặt trời tốt nhất, đồng thời ra lệnh cho hạ nhân chăm sóc cẩn thận.
Rốt cuộc là hắn ta để ý tới chậu hoa hay là người tặng hoa đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Thư ngủ mê man cả ngày, buổi tối mới lấy lại được chút sức sống.
Sau khi miễn cưỡng ăn xong nửa bát cơm, nàng mặt mày mệt mỏi ngồi dựa trên nhuyễn tháp nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn nặng trĩu, bị bóng đêm sắp tới bao phủ, không thấy rõ dáng vẻ, chỉ nghe tiếng gió thổi qua lá trúc phát ra tiếng "xào xạt".
"Phương Y nữ nói phu nhân không nên hóng gió." Đàn Ngọc bước lên đóng cửa sổ.
Khương Thư u oán nói: "Ta buồn chán cả ngày, không cho xuống lầu cũng không cho hóng gió, ta sẽ buồn chán chết thôi."
"Phi phi phi, chết cái gì cơ chứ, phu nhân nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
“Phụt…” Khương Thư bị chọc cười, tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút.
Chử Ngọc bưng thuốc mới nấu vào phòng: “Phu nhân, đã đến giờ uống thuốc rồi.”
Nhìn vào một cái bát lớn chứa thứ thuốc đen xì đang bốc khói, Khương Thư cau mày đau khổ.
"Ta cảm thấy bản thân khỏe lắm rồi, không cần uống thuốc nữa đâu."
"Tốt hay không là do Phương Y nữ quyết định." Chử Ngọc bưng bát thuốc không nhường một bước.
Khương Thư bĩu môi đáng thương nói: "Chử Ngọc tốt, ngươi mau đi tìm Phương Y nữ lấy thuốc viên đi, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn uống hết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chử Ngọc vẫn đứng bất động: “Phương Y nữ nói, thuốc viên không tốt bằng một nửa thuốc sắc, nếu phu nhân muốn mau khỏe lại, phải uống thuốc nấu."
Từ sáng đến giờ, Khương Thư đã uống thuốc một lần, chính là thừa dịp nàng mơ hồ không rõ nửa dỗ nửa ép nàng uống hết thuốc.
Bây giờ Khương Thư đã tỉnh táo, muốn cho nàng uống thuốc e là không dễ dàng gì.
Trong lúc đang giằng co thì Thẩm Trường Trạch và Trình Cẩm Sơ đã đến.
"Đang làm gì đấy?"
Nhìn thấy Chử Ngọc bưng thuốc, Đàn Ngọc cầm mứt hoa quả, mà dáng vẻ của Khương Thư lại như đang đối mặt với kẻ thù lớn mạnh, Thẩm Trường Trạch cảm thấy khó hiểu.
Trình Cẩm Sơ cũng tỏ ra khó hiểu, tò mò nhìn về phía Khương Thư.
Khương Thư đang mặc tẩm y bằng gấm mỏng hoa văn hoa vải tán sắc, lười biếng dựa vào nhuyễn tháp bằng gỗ giáng hương hoàng đàn, mái tóc đen buông xõa chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc búi lên một nửa, khuôn mặt không trang điểm lộ ra vẻ bệnh tật, nhưng không ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp của nàng, ngược lại lại tăng thêm cảm giác liễu yếu đào tơ thấy mà yêu.
Ngay cả một nữ tử như Trình Cẩm sơ còn cảm thấy thương tiếc, càng không nói đến Thẩm Trường Trạch.
Quả nhiên, Trình Cẩm Sơ quay đầu lại, thấy đôi mắt Thẩm Trường Trạch nhìn chằm chằm, gần như dán chặt vào người Khương Thư.
“Phu nhân không chịu uống thuốc, Hầu gia mau khuyên nhủ phu nhân đi ạ." Chử Ngọc nhạy bén xin giúp đỡ.
Thẩm Trường Trạch chậm rãi đi tới, cầm lấy bát thuốc trong tay Chử Ngọc Ngọc, ngồi xuống trước nhuyễn tháp: "Ta đút nàng uống."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro