Chương 30 - Để Tiểu Thư Và Người Đó Tiếp Xúc Ít Thôi
Hy Vọng Là Vậy
Tình Thiên Bạch Lộc
2024-08-07 12:22:22
Hôm nay, hắn ta nhanh chóng hoàn thành công vụ, thuận đường tới đón Yến Dương tan học, phu tử đã nói biểu hiện trong suốt thời gian này của Yến Dương cho hắn ta nghe.
"Đi học thì ngủ, còn dẫn theo đệ tử trong tộc làm loạn học đường trêu cợt phu tử, có phải ta dung túng con quá rồi không!"
Yến Dương quỳ trên mặt đất, bị vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Thẩm Trường Trạch dọa khóc.
Trước đây cha cậu bé chưa bao giờ hung dữ với cậu bé như vậy, từ lúc từ kinh thành về, cha đã đối xử hung dữ với cậu bé vài lần.
Cậu bé không rõ tại sao.
Tại sao nhất định phải gọi người khác là mẹ, tại sao nhất định phải đi học.
Cậu bé không thích người mẹ kia, cũng không thích đi học.
"Trở về quỳ xuống học thuộc quy tắc đệ tử, chưa thuộc thì chưa được đứng lên." Thẩm Trường Trạch vung tay áo, để gã sai vặt dẫn Yến Dương đi.
"Cha, con sai rồi..." Yến Dương sợ hãi kêu lên.
Cậu bé nhập học chưa được một tháng, còn chưa biết đủ mặt chữ, sao có thể học thuộc quy tắc đệ tử gì chứ.
Lúc trước phu tử phạt cậu bé học thuộc quy tắc đệ tử, cậu bé chỉ miễn cưỡng học thuộc được mấy câu. Bây giờ lại để cậu bé học thuộc hết, còn khó hơn lên trời nữa.
Nhìn thấy Yến Dương bị trừng phạt khóc rống lên, Trình Cẩm Sơ đau lòng vô cùng. Nhưng Thẩm Trường Trạch rất tức giận, nàng ta cũng không dám phản bác.
Chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ: "Phu quân đừng tức giận, cha ta nói hài tử nghịch ngợm mới thông mình, chờ thêm chút thời gian cho Yến Dương thích ứng, nhất định có thể học hành chăm chỉ.”
Nghe nàng ta nói như thế, Thẩm Trường Trạch cũng bình tĩnh lại một chút, cau mày nói: "Hy vọng là vậy! Nàng đừng chỉ chuyên tâm ủ rượu, khi rảnh thì hãy quản giáo Yến Dương nhiều vào."
"Ta biết rồi." Trình Cẩm Sơ xoa bóp đầu cho hắn ta thư giãn.
Thẩm Trường Trạch thoải mái nhắm mắt lại: “Việc ủ rượu diễn ra suôn sẻ chứ?”
"Ừm, nửa tháng sau là có thể khai trương tửu phường rồi." Trình Cẩm Sơ đã có dự tính.
Nghe nàng ta nói vậy, Thẩm Trường Trạch mới yên tâm.
…
Yến Dương quỳ đọc sách nửa đêm, buồn ngủ ngã trên mặt đất ngủ thiếp đi.
Trình Cẩm Sơ đau lòng ôm cậu bé về giường, xắn ống quần lên nhìn thấy đầu gối sưng đỏ của cậu bé thì hốc mắt đỏ bừng.
Lúc trời sắp sáng, Yến Dương lại phát sốt, miệng không ngừng nói mê sảng.
“Cha, con sai rồi... Mẹ, con không muốn đọc sách… Hu… hu…”
Trình Cẩm Sơ nghe xong tim thắt lại, sai người đi mời Phương Y nữ.
Phương Y nữ chẩn đoán xong nói: "Thiếu gia không có gì đáng ngại, ta đã cho cậu bé uống thuốc hạ sốt, mấy ngày sau dùng thêm mấy thang thuốc rồi tĩnh dưỡng là được.”
Thẩm Trường Trạch mặc triều phục đứng ở trước giường Yến Dương, nghe Phương Y nữ nói vậy cũng yên tâm, vội vàng vào triều sớm.
Trình Cẩm Sơ ở bên săn sóc một tấc cũng không rời, tự mình lau người đút nước cho Yến Dương, sau khi sắc thuốc xong lại dỗ cậu bé uống thuốc.
Một người lớn như Khương Thư còn sợ đắng, sao Yến Dương có thể ngoan ngoãn uống thuốc?
“Yến Dương ngoan, uống thuốc xong hôm nay sẽ không phải đi học, mẫu thân xin cho con nghỉ rồi." Trình Cẩm Sơ bưng chén thuốc dịu dàng dụ dỗ.
Yến Dương cự tuyệt không uống thuốc vừa nghe không cần phải đến trường học, cau mày uống vào.
“Mẹ, đắng quá." Yến Dương mơ hồ la lên.
Trình Cẩm Sơ vội vàng đút cho cậu bé một viên mứt hoa quả.
Yến Dương rốt cục cũng yên tĩnh, ngậm mứt hoa quả ngủ thật say.
Khi Thẩm Trường Trạch tan triều trở về, Yến Dương đã hết sốt, Trình Cẩm Sơ đang đút cháo cho cậu bé.
“Cha… Cha." Thấy Thẩm Trường Trạch, Yến Dương có chút sợ.
Thường ngày vào giờ này, cậu bé đã phải đến trường học từ sớm. Mà hôm nay cậu bé không chỉ còn đang ở nhà mà quy tắc đệ tử vẫn chưa thuộc.
Cậu bé sợ cha tức giận lại phạt mình.
“Khá hơn chưa?" Thẩm Trường Trạch sờ trán Yến Dương, lai là gương mặt của một người cha hiền từ.
"Đi học thì ngủ, còn dẫn theo đệ tử trong tộc làm loạn học đường trêu cợt phu tử, có phải ta dung túng con quá rồi không!"
Yến Dương quỳ trên mặt đất, bị vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Thẩm Trường Trạch dọa khóc.
Trước đây cha cậu bé chưa bao giờ hung dữ với cậu bé như vậy, từ lúc từ kinh thành về, cha đã đối xử hung dữ với cậu bé vài lần.
Cậu bé không rõ tại sao.
Tại sao nhất định phải gọi người khác là mẹ, tại sao nhất định phải đi học.
Cậu bé không thích người mẹ kia, cũng không thích đi học.
"Trở về quỳ xuống học thuộc quy tắc đệ tử, chưa thuộc thì chưa được đứng lên." Thẩm Trường Trạch vung tay áo, để gã sai vặt dẫn Yến Dương đi.
"Cha, con sai rồi..." Yến Dương sợ hãi kêu lên.
Cậu bé nhập học chưa được một tháng, còn chưa biết đủ mặt chữ, sao có thể học thuộc quy tắc đệ tử gì chứ.
Lúc trước phu tử phạt cậu bé học thuộc quy tắc đệ tử, cậu bé chỉ miễn cưỡng học thuộc được mấy câu. Bây giờ lại để cậu bé học thuộc hết, còn khó hơn lên trời nữa.
Nhìn thấy Yến Dương bị trừng phạt khóc rống lên, Trình Cẩm Sơ đau lòng vô cùng. Nhưng Thẩm Trường Trạch rất tức giận, nàng ta cũng không dám phản bác.
Chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ: "Phu quân đừng tức giận, cha ta nói hài tử nghịch ngợm mới thông mình, chờ thêm chút thời gian cho Yến Dương thích ứng, nhất định có thể học hành chăm chỉ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe nàng ta nói như thế, Thẩm Trường Trạch cũng bình tĩnh lại một chút, cau mày nói: "Hy vọng là vậy! Nàng đừng chỉ chuyên tâm ủ rượu, khi rảnh thì hãy quản giáo Yến Dương nhiều vào."
"Ta biết rồi." Trình Cẩm Sơ xoa bóp đầu cho hắn ta thư giãn.
Thẩm Trường Trạch thoải mái nhắm mắt lại: “Việc ủ rượu diễn ra suôn sẻ chứ?”
"Ừm, nửa tháng sau là có thể khai trương tửu phường rồi." Trình Cẩm Sơ đã có dự tính.
Nghe nàng ta nói vậy, Thẩm Trường Trạch mới yên tâm.
…
Yến Dương quỳ đọc sách nửa đêm, buồn ngủ ngã trên mặt đất ngủ thiếp đi.
Trình Cẩm Sơ đau lòng ôm cậu bé về giường, xắn ống quần lên nhìn thấy đầu gối sưng đỏ của cậu bé thì hốc mắt đỏ bừng.
Lúc trời sắp sáng, Yến Dương lại phát sốt, miệng không ngừng nói mê sảng.
“Cha, con sai rồi... Mẹ, con không muốn đọc sách… Hu… hu…”
Trình Cẩm Sơ nghe xong tim thắt lại, sai người đi mời Phương Y nữ.
Phương Y nữ chẩn đoán xong nói: "Thiếu gia không có gì đáng ngại, ta đã cho cậu bé uống thuốc hạ sốt, mấy ngày sau dùng thêm mấy thang thuốc rồi tĩnh dưỡng là được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Trường Trạch mặc triều phục đứng ở trước giường Yến Dương, nghe Phương Y nữ nói vậy cũng yên tâm, vội vàng vào triều sớm.
Trình Cẩm Sơ ở bên săn sóc một tấc cũng không rời, tự mình lau người đút nước cho Yến Dương, sau khi sắc thuốc xong lại dỗ cậu bé uống thuốc.
Một người lớn như Khương Thư còn sợ đắng, sao Yến Dương có thể ngoan ngoãn uống thuốc?
“Yến Dương ngoan, uống thuốc xong hôm nay sẽ không phải đi học, mẫu thân xin cho con nghỉ rồi." Trình Cẩm Sơ bưng chén thuốc dịu dàng dụ dỗ.
Yến Dương cự tuyệt không uống thuốc vừa nghe không cần phải đến trường học, cau mày uống vào.
“Mẹ, đắng quá." Yến Dương mơ hồ la lên.
Trình Cẩm Sơ vội vàng đút cho cậu bé một viên mứt hoa quả.
Yến Dương rốt cục cũng yên tĩnh, ngậm mứt hoa quả ngủ thật say.
Khi Thẩm Trường Trạch tan triều trở về, Yến Dương đã hết sốt, Trình Cẩm Sơ đang đút cháo cho cậu bé.
“Cha… Cha." Thấy Thẩm Trường Trạch, Yến Dương có chút sợ.
Thường ngày vào giờ này, cậu bé đã phải đến trường học từ sớm. Mà hôm nay cậu bé không chỉ còn đang ở nhà mà quy tắc đệ tử vẫn chưa thuộc.
Cậu bé sợ cha tức giận lại phạt mình.
“Khá hơn chưa?" Thẩm Trường Trạch sờ trán Yến Dương, lai là gương mặt của một người cha hiền từ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro