Hậu Quả Của Việc Trêu Chọc Mỹ Nhân Điên
Chương 3
Nhập Nhập Nha
2024-07-04 05:05:25
Hoắc Quân Nhàn chỉ lấy một quả, phần còn lại Cổ Tư Ngọc tự ăn. Nàng rửa sạch, lau sơ rồi cắn.
Táo hôm nay ngọt lạ thường. Nàng vừa ăn vừa đứng ngoài băng công nhìn lên. Tầng trên không có đèn, khá tối nên cũng không biết Hoắc Quân Nhàn đang làm gì.
Đêm hè đầy sao, ánh trăng lưỡi liềm chiếu một vầng sáng trắng, ve sầu vẫn chưa nghỉ ngơi, ríu rít, ồn ào, lá cây thưa thớt khẽ động, một cơn gió đi qua xoa dịu cái nóng xung quanh.
Cổ Tư Ngọc vừa bước vào nhà thì thấy trên lầu sáng đèn. ánh sáng lờ mờ, nàng cẩn thận đánh giá và nhận ra đó có lẽ là vị trí của phòng tắm. Cổ Tư Ngọc ăn nốt miếng còn lại rồi quay lại phòng, nàng cũng muốn đi tắm.
Một tuần sau, Hoắc Quân Nhàn vẫn dẫn chó đi dạo, người hàng xóm vẫn không đến. Lúc đầu, Hoắc Quân nhàn khóc nhưng sau đó cũng không khóc nữa. Mỗi lần ngồi ở chỗ kia vuốt ve chó, tiểu Teddy trông rất chán nản, cô dỗ dành chó con, Teddy lại rầu rĩ sủa to hai tiếng.
Teddy không có đầu óc như con người, mỗi lần ra ngoài đều rất hưng phấn, nhanh chân chạy về phía trước, nhưng chạy đến đó liền rầu rĩ, chán nản.
Kỳ thật, đến chó còn biết không vui nhưng Hoắc Quân Nhàn không biết sao. Sao vẫn còn ở lì ở đó thế, cô sẽ không ngốc giống như chó con đi?
Hoắc Quân Nhàn tận tuỵ như vậy sao?
Những người nhìn vẻ bề ngoài thoạt lạnh lùng thực sự là người rất tận tâm và có trái tim ấm áp.
Thực làm người ta đau lòng.
Có lần Hoắc Quân Nhàn ngồi dưới gốc cây, Teddy chạy khỏi tay cô, Hoắc Quân Nhàn đi lấy sợi dây thừng nhưng Teddy vẫn luôn chạy về phía trước.
Cổ Tư Ngọc đứng trên lầu gọi, "Này, Hoắc Quân Nhàn."
Hoắc Quân Nhàn vội ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt cô ướt đẫm, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ u sầu. Sau khi nhìn nàng thì rũ mắt xuống.
- Tôi chơi cùng chị - Cổ Tư Ngọc nói.
Giọng nói nhẹ nhàng, không phù phiếm như lúc trước, Cổ Tư Ngọc hết sức chân thành, nàng lại nhảy từ trên lầu xuống.
Lần này xuống nhanh hơn, nàng không để Hoắc Quân Nhàn chờ, nhanh chóng đến ngồi xuống bên cạnh Hoắc Quân Nhàn, nhìn Hoắc Quân Nhàn, vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng, cô xem nàng như không khí, điều này khiến Cổ Tư Ngọc không vui.
Cổ Tư Ngọc đi đến giữa bãi cỏ, gọi Teddy, nàng không thể kêu "Tiểu Ngọc'' được, nên vẫy vẫy tay với Teddy, nói: "Lại đây, con chó ngốc."
Tiểu Teddy quay đầu lại nhìn nàng, Cổ Tư Ngọc lấy một quả bóng từ trong túi, hai mắt tiểu Teddy sáng lên, lao về phía nàng.
Cổ Tư Ngọc xoay tròn bóng, chờ tiểu Teddy lại thì ném về phía trước, tiểu Teddy chạy tới nhặt bóng cắn về. Cổ Tư Ngọc đưa tay nhận lấy, tiểu Teddy lại đột nhiên thay đổi, hướng về phía Hoắc Quân Nhàn, ngửa đầu kêu gâu gâu, hai tai giật giật, cố gắng lấy lòng chủ nhân để được khen ngợi.
Hoắc Quân Nhàn lấy quả bóng từ miệng nó, xoa xoa đầu, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngọc của chúng ta giỏi quá."
Cô lại ném bóng về phía trước, tiểu Teddy lại chạy tới nhặt nó lên, Cổ Tư Ngọc cũng theo sau, cùng một tiểu gia hoả màu trắng khác lăn lộn.
Chạy tới chạy lui, Cổ Tư Ngọc vẫn không thể tóm được tiểu Teddy.
Tiểu Teddy vui vẻ lăn lộn trên mặt đất.
Cổ Tư Ngọc cướp được, nàng đem bóng đặt trên tay rồi ném lên ném xuống, sau đó nhảy mắt với Hoắc Quân Nhàn, trong lòng thầm nghĩ: Bây giờ chị nên nói chuyện với tôi.
Nàng không ngại khi được gọi là Tiểu Ngọc.
Tuy nhiên, nàng không nghe được gì cả, chỉ nghe thấy tiếng sủa của Teddy nhưng đang mắng mình.
Buồn.
Cổ Tư Ngọc thở dài, Hoắc Quân Nhàn thì cau mày ở một bên, tiểu Teddy liền không hung hăng nữa, Cổ Tư Ngọc khá đắc ý, hướng về phía Teddy khiêu khích: "Có thấy không, chủ nhân em bênh chị."
Nhìn thấy tiểu Teddy muốn nổi giận nhưng không dám, trong lòng nàng rất vui vẻ, cái tên ngốc Cận Viễn Sâm chắc chắn cũng không có loại đãi ngộ này.
Cổ Tư Ngọc đã dành hẳn 2 tiếng để chơi với họ.
Chơi đủ rồi, lúc về, Cổ Tư Ngọc theo sau Hoắc Quân Nhàn, tiểu Teddy ghé vào vai cô sủa gâu gâu, Cổ Tư Ngọc nói: "Trời nóng quá, về sau đừng đợi nữa, chơi với tôi không vui hơn sau, hửm?"
Ba giờ chiều thứ bảy, Hoắc Quân Nhàn không ra ngoài.
Cổ Tư Ngọc cũng không muốn ra ban công phơi nắng.
Oh, đúng rồi.
Giày cao gót của Cổ Tư Ngọc vẫn ở trên lầu, nàng phải đi lấy.
Lúc nàng đi lên lầu thì vừa lúc Cận Viễn Sâm từ thư phòng bước ra
"Cô lên tầng 3 làm gì?" Cận Viễn Sâm có vẻ nghi ngờ, hắn trời sinh đa nghi, nếu biết mỗi ngày nàng đều lên lầu ba thì hơn phân nửa sẽ hỏi vì sao không vào phòng Hoắc Quân Nhàn tìm đồ.
- Lấy giày cao gót - Cổ Tư Ngọc nói.
- Hử?
- Hôm qua lúc lên tầng ba thì vợ anh đột nhiên trở lại, không còn cách, tôi chỉ có thể nhảy từ ban công xuống.
Cận Viễn Sâm nhìn xuống chân nàng, như đánh giá có bị thương gì không. Ánh mắt này giống với ánh mắt của Hoắc Quân Nhàn, Hoắc Quân Nhàn cũng nhìn chằm chằm chân nàng, nhưng Cận Viễn Sâm lại nhìn chằm chằm chân nàng với ánh mắt ghê tởm.
- Có bị thương không? - Cận Viễn Sâm lo lắng hỏi.
- Hơi đau một chút.
- Chịu khổ rồi.
- Ừ.
- Sao lại không nói cho tôi biết - Giọng nói Cận Viễn Sâm vừa quan tâm vừa trách cứ.
- Không lấy được gì thì nói với anh như thế nào?
Lý do hợp lý, Cận Viễn Sâm tin, hắn gật đầu, nói: "Chút nữa tôi ra ngoài, cô muốn cái gì thì tôi mua cho cô."
Cổ Tư Ngọc nghĩ: Muốn tiền.
Lễ vật gì đó, nàng không cần, chỉ muốn tiền.
Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Tạm thời không muốn gì, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh, khi nào thì anh về?"
- Để xem tình huống, có thể là ngày mai.
- Ừ.
Cổ Tư Ngọc trực tiếp đi lên lầu ba, lúc đi xuống, trên tay cầm theo một đôi giày cao gót, nàng không có mang, đi chân trần xuống để thay dép lê.
Cận Viễn Sâm đứng bên cạnh nàng, nhìn xung quanh phòng khách rồi lại nhìn về phía Cổ Tư Ngọc, vẻ mặt như muốn nói, hôm nay phải nhanh lên.
- Tôi biết - Cổ Tư Ngọc lười biếng, trả lời cho có lệ.
- Hôm nay cô ta chắc cũng ra ngoài, cô nhớ...
"Tay anh còn đau không?" Cổ Tư Ngọc quan tâm hắn, liếc nhìn bàn tay còn quấn băng, tiểu Teddy không biết từ đâu chạy ra, sủa về phía cầu thang.
Cận Viễn Sâm cụp mắt, thu tay lại "Đi."
"Trễ chút trở về", Cổ Tư Ngọc vẫy tay với hắn.
Lúc Cổ Tư Ngọc lấy giày, từ ban công nhìn thoáng qua, rừng cây trống không, không có gì, nàng cảm thấy sảng khoái, trò chuyện với Cận Viễn Sâm một lát cũng không ảnh hưởng đến tâm tình.
Hoắc Quân Nhàn đứng trong phòng khách một lúc rồi cầm bình đi tưới hoa.
Tiểu Teddy thực sự hiểu chuyện, cắn một chiếc ống da đưa Cho Hoắc Quân Nhàn, Cổ Tư Ngọc ngồi xổm bên cạnh vòi nước, vặn nó, Hoắc Quân Nhàn cầm ống nước đi tưới cây, tiểu Teddy cũng ở dưới vòi nước tắm, lăn qua lăn lại.
Cổ Tư Ngọc nhảy lầu hai lần liên tiếp, đều là đi chân trần, nàng cũng không phải siêu nhân nên chân làm sao chịu nổi, nàng đi về ghế nằm ở phía sau, mang kính râm lật tạp chí.
Tạp chí thời trang mùa hè mới nhất, người mẫu ăn mặc phong tình vạn chủng.
Nàng không có hứng thú lắm, nhìn một chút, sau đó đi xem Hoắc Quân Nhàn chơi với chó con, đúng lúc Hoắc Quân Nhàn lại nhìn nàng, ánh mắt thâm dò từ đầu đến chân.
Tiểu Teddy cắn bóng đi tới, Hoắc Quân Nhàn không rảnh chơi với nó nên nó mới tìm nàng.
- Em là chó, tôi cũng là chó, mắc gì tôi phải chơi với em nhưng chủ nhân của em không chơi với tôi? - Cổ Tư Ngọc kiêu ngạo nói.
Nhưng Teddy không hiểu ý nàng. Cổ Tư Ngọc sủa một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Chó con ngốc nghếch, tôi là liếm cẩu của chủ nhân em."
Nói, nàng mỉm cười, cười nhạo mình rẻ tiền.
Khi Hoắc Quân Nhàn đi ngang, nàng lại sửa lại: "Con chó trung thành, tôi là con chó trung thành của chủ nhân."
Sau khi tưới hoa, Hoắc Quân Nhàn bước vào nhà, Cổ Tư Ngọc cũng không hứng thú ở bên ngoài nên theo vào cùng.
Hoắc Quân Nhàn cất ống nước, ném một cái hộp vào người nàng.
Bên trên là một chuỗi tiếng Pháp, trên hộp vẽ một hoa hồng, Cổ Tư Ngọc không biết một chữ nào nên dùng điện thoại tra thì mới biết thứ này là tinh dầu hoa hồng.
Chiếc hộp được đặt trên ghế sofa, Hoắc Quân Nhàn ôm Teddy ngồi một góc, cách xa Cổ Tư Ngọc.
Cổ Tư Ngọc đặt chân xuống đất, đá dép, nằm xuống, duỗi chân về phía trước cho đến khi đặt được lên đầu gối Hoắc Quân Nhàn phía bên kia, đá tiểu Teddy xuống, chiếm vị trí của nó.
- Lau chân cho tôi.
Chân này trắng trẻo, ngón chân tròn trịa, ngón cái sơn màu đỏ, gác lên chân của Hoắc Quân Nhàn.
Việc sơn móng khiến cho đôi chân nàng phá lệ hồng hào.
Nếu mà là chân khống thì thực sự muốn hung hăng nhéo mạnh một cái.
Hoắc Quân Nhàn đẩy ra hai lần, nàng đều ăn vạ Hoắc Quân Nhàn, một hai phải đặt trên người cô, còn nhẹ nhàng nhéo vào da thịt cô.
- Thật tuyệt tình, tôi vì chị mà nhảy lầu hẳn hai lần - Cổ Tư Ngọc nói xong, Hoắc Quân Nhàn vẫn không nhúc nhích.
Nàng thở dài, thu chân lại, dùng giọng điệu rất có ý, Hoắc Quân Nhàn liếc nhìn, lần này không đẩy ra mà nắm cổ chân nàng.
Cổ Tư Ngọc đắc ý cong môi, gối hai tay lên đầu.
Hoắc Quân Nhàn xoa xoa mắt cá chân nàng, hơi đau, Cổ Tư Ngọc rít một tiếng, động tác của cô liền nhẹ hơn nhiều.
Nàng nhìn Hoắc Quân Nhàn, Hoắc Quân Nhàn thực an tĩnh, giống như trăng rơi xuống nước, yên lạnh dừng một phương, không ai có thể quấy nhiễu cô.
Hoắc Quân Nhàn dùng khăn giấy lau mắt cá chân, mua bàn chân cùng với ngón chân nàng, nhẹ nhàng xoa, phục vụ một cách cẩn thận.
Cô đổ tinh dầu lên mu bàn chân Cổ Tư Ngọc, xoa bóp thêm lần nữa. Những ngón tay thon dài, dịu dàng, Cổ Tư Ngọc thoải mái đến rên rỉ.
Khi đổ tinh dầu ra có thể nghe thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng, mu bàn chân rất lạnh, Hoắc Quân Nhàn xoa từ mu bàn chân đến cẳng chân của nàng.
Cái cảm giác này không giống như thoa tinh dầu mà giống ăn bớt, Cổ Tư Ngọc híp mắt nhìn Hoắc Quân Nhàn, chỉ thấy bộ ngực đầy đặn của cô, ha, một người vợ như này, bị ăn bớt bao nhiêu cũng chịu.
Cổ Tư Ngọc nhắm mắt, động tác của Hoắc Quân Nhàn quả thoải mái, nàng nhịn không được liền ngủ.
Đang lúc mơ mơ màng màng thì cảm giác lòng bàn chân ướt át.
Đó không phải cảm giác của ngón tay đang xoa bóp mà như là môi hôn đang lên bàn chân nàng.
Người phụ nữ này...
Thật là bất ngờ.
Cổ Tư Ngọc nghĩ đến khi cô khóc.
Hoắc Quân Nhàn là người phụ nữ hèn mọn, tận tình nhất nàng từng gặp.
Lông mi Cổ Tư Ngọc rung rung, nàng mở mắt, mơ hồ thấy Hoắc Quân Nhàn đang ngồi xổm trên sofa.
Thật ngứa.
Cổ Tư Ngọc hừ lạnh một tiếng, thu chân về, ngữ khí mạnh mẽ: "Được rồi, Hoắc Quân Nhàn."
Hoắc Quân Nhàn như nghe không hiểu tiếng người, tiếp tục tiến về phía trước.
Nàng bối rối mở mắt: "Hoắc Quân Nhàn, chị nhả ra...ngốc cẩu?"
Hai mắt Cổ Tư Ngọc mở to. Trước mặt nàng chỉ có một con Teddy màu trắng ngồi xổm trên sofa, hề hề lè lưỡi với nàng.
Trong phòng bếp, Hoắc Quân Nhàn đang cầm dao phay, không biết cô cắt cái gì mà đùng đùng, như đập vào trán Cổ Tư Ngọc.
- Đi đi, con có ngu ngốc đang động dục.
Chết tiệt, chết tiệt.
Teddy bị đá ra khỏi sofa, hét lên hai tiếng. Cổ Tư Ngọc vừa tức giận vừa xấu hổ, nhặt đôi dép trên mặt đất mang vào, đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ. Cổ Tư Ngọc nghe thấy âm thanh đó thì nhìn sang.
Hoắc Quân Nhàn ở trong bếp quay đầu nhìn nàng, lông mày cong lên, ánh mắt kiểu: Cổ Tư Ngọc, thật thú vị.
Thật à?
Cổ Tư Ngọc nghiến răng nghiến lợi, đi vào phòng bếp: "Chị vừa cười tôi."
Hoắc Quân Nhàn vẫn không nói gì, không đối đầu trực diện với nàng.
Cổ Tư Ngọc thấy có chút đáng ghét, nàng nhìn Hoắc Quân Nhàn, ánh mắt rơi vào vòng eo nhỏ nhắn của cô, vươn tay ôm lấy cô. Hoắc Quân Nhàn rõ ràng choáng váng, sững người.
Cô càng cư xử như vậy, Cổ Tư Ngọc càng thích cô, nếu ngốc cẩu kia dám trêu chọc nàng thì nàng sẽ tính hết lên chủ nhân của nó: "Sao chị không nói chuyện với tôi?"
Hoắc Quân Nhàn không trả lời, nhưng Cổ Tư Ngọc cảm thấy thái độ của cô đã dịu đi, không còn "không coi ai ra gì" xem nàng là không khí như trước.
Cổ Tư Ngọc cũng không phải người tốt gì. Hơn nữa cũng sẽ không bỏ cuộc khi chưa đạt được mục đích. Nàng tăng giọng, siết chặt tay, cố ý hỏi: "Chị có thấy hai ngày nay tôi biểu hiện tốt không?"
Hoắc Quân Nhàn vặn vẹo thân thể, bắt đầu vùng vẫy.
Cổ Tư Ngọc càng siết chặt, cảm giác ôm Hoắc Quân Nhàn rất tốt. Dáng người cô ấy rất tốt, đầy đặn, trên người còn có hương thơm, hương vị của sự thành thục. Đào chín vào mùa hè cũng không mê người như thế này làm cho nàng muốn ôm chặt hơn.
Cổ Tư Ngọc ngửi mùi hương kia, hạ giọng: "Tối nay chồng chị không ở nhà." Nàng đem chuyện không biết xấu hổ và vô liêm sĩ thuyết minh thật thoả đáng, tựa cằm lên vai Hoắc Quân Nhàn, nhìn mặt Hoắc Quân Nhàn, câu lấy gương mặt cô, ngang ngược nói: "Chó của chị làm như vậy với tôi, chị phải chịu trách nhiệm, phải để tôi hôn lại chị."
Sau đó, Hoắc Quân Nhàn nói với nàng gì đó.
Đây cũng là câu đầu tiên kể từ khi Cổ Tư Ngọc đến ngôi nhà này.
Hoắc Quân Nhàn nói: "Tránh ra."
____
Cổ Tư Ngọc: Không, không, không, chị càng vùng vẫy, tôi càng phấn khích.
Táo hôm nay ngọt lạ thường. Nàng vừa ăn vừa đứng ngoài băng công nhìn lên. Tầng trên không có đèn, khá tối nên cũng không biết Hoắc Quân Nhàn đang làm gì.
Đêm hè đầy sao, ánh trăng lưỡi liềm chiếu một vầng sáng trắng, ve sầu vẫn chưa nghỉ ngơi, ríu rít, ồn ào, lá cây thưa thớt khẽ động, một cơn gió đi qua xoa dịu cái nóng xung quanh.
Cổ Tư Ngọc vừa bước vào nhà thì thấy trên lầu sáng đèn. ánh sáng lờ mờ, nàng cẩn thận đánh giá và nhận ra đó có lẽ là vị trí của phòng tắm. Cổ Tư Ngọc ăn nốt miếng còn lại rồi quay lại phòng, nàng cũng muốn đi tắm.
Một tuần sau, Hoắc Quân Nhàn vẫn dẫn chó đi dạo, người hàng xóm vẫn không đến. Lúc đầu, Hoắc Quân nhàn khóc nhưng sau đó cũng không khóc nữa. Mỗi lần ngồi ở chỗ kia vuốt ve chó, tiểu Teddy trông rất chán nản, cô dỗ dành chó con, Teddy lại rầu rĩ sủa to hai tiếng.
Teddy không có đầu óc như con người, mỗi lần ra ngoài đều rất hưng phấn, nhanh chân chạy về phía trước, nhưng chạy đến đó liền rầu rĩ, chán nản.
Kỳ thật, đến chó còn biết không vui nhưng Hoắc Quân Nhàn không biết sao. Sao vẫn còn ở lì ở đó thế, cô sẽ không ngốc giống như chó con đi?
Hoắc Quân Nhàn tận tuỵ như vậy sao?
Những người nhìn vẻ bề ngoài thoạt lạnh lùng thực sự là người rất tận tâm và có trái tim ấm áp.
Thực làm người ta đau lòng.
Có lần Hoắc Quân Nhàn ngồi dưới gốc cây, Teddy chạy khỏi tay cô, Hoắc Quân Nhàn đi lấy sợi dây thừng nhưng Teddy vẫn luôn chạy về phía trước.
Cổ Tư Ngọc đứng trên lầu gọi, "Này, Hoắc Quân Nhàn."
Hoắc Quân Nhàn vội ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt cô ướt đẫm, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ u sầu. Sau khi nhìn nàng thì rũ mắt xuống.
- Tôi chơi cùng chị - Cổ Tư Ngọc nói.
Giọng nói nhẹ nhàng, không phù phiếm như lúc trước, Cổ Tư Ngọc hết sức chân thành, nàng lại nhảy từ trên lầu xuống.
Lần này xuống nhanh hơn, nàng không để Hoắc Quân Nhàn chờ, nhanh chóng đến ngồi xuống bên cạnh Hoắc Quân Nhàn, nhìn Hoắc Quân Nhàn, vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng, cô xem nàng như không khí, điều này khiến Cổ Tư Ngọc không vui.
Cổ Tư Ngọc đi đến giữa bãi cỏ, gọi Teddy, nàng không thể kêu "Tiểu Ngọc'' được, nên vẫy vẫy tay với Teddy, nói: "Lại đây, con chó ngốc."
Tiểu Teddy quay đầu lại nhìn nàng, Cổ Tư Ngọc lấy một quả bóng từ trong túi, hai mắt tiểu Teddy sáng lên, lao về phía nàng.
Cổ Tư Ngọc xoay tròn bóng, chờ tiểu Teddy lại thì ném về phía trước, tiểu Teddy chạy tới nhặt bóng cắn về. Cổ Tư Ngọc đưa tay nhận lấy, tiểu Teddy lại đột nhiên thay đổi, hướng về phía Hoắc Quân Nhàn, ngửa đầu kêu gâu gâu, hai tai giật giật, cố gắng lấy lòng chủ nhân để được khen ngợi.
Hoắc Quân Nhàn lấy quả bóng từ miệng nó, xoa xoa đầu, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Ngọc của chúng ta giỏi quá."
Cô lại ném bóng về phía trước, tiểu Teddy lại chạy tới nhặt nó lên, Cổ Tư Ngọc cũng theo sau, cùng một tiểu gia hoả màu trắng khác lăn lộn.
Chạy tới chạy lui, Cổ Tư Ngọc vẫn không thể tóm được tiểu Teddy.
Tiểu Teddy vui vẻ lăn lộn trên mặt đất.
Cổ Tư Ngọc cướp được, nàng đem bóng đặt trên tay rồi ném lên ném xuống, sau đó nhảy mắt với Hoắc Quân Nhàn, trong lòng thầm nghĩ: Bây giờ chị nên nói chuyện với tôi.
Nàng không ngại khi được gọi là Tiểu Ngọc.
Tuy nhiên, nàng không nghe được gì cả, chỉ nghe thấy tiếng sủa của Teddy nhưng đang mắng mình.
Buồn.
Cổ Tư Ngọc thở dài, Hoắc Quân Nhàn thì cau mày ở một bên, tiểu Teddy liền không hung hăng nữa, Cổ Tư Ngọc khá đắc ý, hướng về phía Teddy khiêu khích: "Có thấy không, chủ nhân em bênh chị."
Nhìn thấy tiểu Teddy muốn nổi giận nhưng không dám, trong lòng nàng rất vui vẻ, cái tên ngốc Cận Viễn Sâm chắc chắn cũng không có loại đãi ngộ này.
Cổ Tư Ngọc đã dành hẳn 2 tiếng để chơi với họ.
Chơi đủ rồi, lúc về, Cổ Tư Ngọc theo sau Hoắc Quân Nhàn, tiểu Teddy ghé vào vai cô sủa gâu gâu, Cổ Tư Ngọc nói: "Trời nóng quá, về sau đừng đợi nữa, chơi với tôi không vui hơn sau, hửm?"
Ba giờ chiều thứ bảy, Hoắc Quân Nhàn không ra ngoài.
Cổ Tư Ngọc cũng không muốn ra ban công phơi nắng.
Oh, đúng rồi.
Giày cao gót của Cổ Tư Ngọc vẫn ở trên lầu, nàng phải đi lấy.
Lúc nàng đi lên lầu thì vừa lúc Cận Viễn Sâm từ thư phòng bước ra
"Cô lên tầng 3 làm gì?" Cận Viễn Sâm có vẻ nghi ngờ, hắn trời sinh đa nghi, nếu biết mỗi ngày nàng đều lên lầu ba thì hơn phân nửa sẽ hỏi vì sao không vào phòng Hoắc Quân Nhàn tìm đồ.
- Lấy giày cao gót - Cổ Tư Ngọc nói.
- Hử?
- Hôm qua lúc lên tầng ba thì vợ anh đột nhiên trở lại, không còn cách, tôi chỉ có thể nhảy từ ban công xuống.
Cận Viễn Sâm nhìn xuống chân nàng, như đánh giá có bị thương gì không. Ánh mắt này giống với ánh mắt của Hoắc Quân Nhàn, Hoắc Quân Nhàn cũng nhìn chằm chằm chân nàng, nhưng Cận Viễn Sâm lại nhìn chằm chằm chân nàng với ánh mắt ghê tởm.
- Có bị thương không? - Cận Viễn Sâm lo lắng hỏi.
- Hơi đau một chút.
- Chịu khổ rồi.
- Ừ.
- Sao lại không nói cho tôi biết - Giọng nói Cận Viễn Sâm vừa quan tâm vừa trách cứ.
- Không lấy được gì thì nói với anh như thế nào?
Lý do hợp lý, Cận Viễn Sâm tin, hắn gật đầu, nói: "Chút nữa tôi ra ngoài, cô muốn cái gì thì tôi mua cho cô."
Cổ Tư Ngọc nghĩ: Muốn tiền.
Lễ vật gì đó, nàng không cần, chỉ muốn tiền.
Nàng nghĩ nghĩ, nói: "Tạm thời không muốn gì, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh, khi nào thì anh về?"
- Để xem tình huống, có thể là ngày mai.
- Ừ.
Cổ Tư Ngọc trực tiếp đi lên lầu ba, lúc đi xuống, trên tay cầm theo một đôi giày cao gót, nàng không có mang, đi chân trần xuống để thay dép lê.
Cận Viễn Sâm đứng bên cạnh nàng, nhìn xung quanh phòng khách rồi lại nhìn về phía Cổ Tư Ngọc, vẻ mặt như muốn nói, hôm nay phải nhanh lên.
- Tôi biết - Cổ Tư Ngọc lười biếng, trả lời cho có lệ.
- Hôm nay cô ta chắc cũng ra ngoài, cô nhớ...
"Tay anh còn đau không?" Cổ Tư Ngọc quan tâm hắn, liếc nhìn bàn tay còn quấn băng, tiểu Teddy không biết từ đâu chạy ra, sủa về phía cầu thang.
Cận Viễn Sâm cụp mắt, thu tay lại "Đi."
"Trễ chút trở về", Cổ Tư Ngọc vẫy tay với hắn.
Lúc Cổ Tư Ngọc lấy giày, từ ban công nhìn thoáng qua, rừng cây trống không, không có gì, nàng cảm thấy sảng khoái, trò chuyện với Cận Viễn Sâm một lát cũng không ảnh hưởng đến tâm tình.
Hoắc Quân Nhàn đứng trong phòng khách một lúc rồi cầm bình đi tưới hoa.
Tiểu Teddy thực sự hiểu chuyện, cắn một chiếc ống da đưa Cho Hoắc Quân Nhàn, Cổ Tư Ngọc ngồi xổm bên cạnh vòi nước, vặn nó, Hoắc Quân Nhàn cầm ống nước đi tưới cây, tiểu Teddy cũng ở dưới vòi nước tắm, lăn qua lăn lại.
Cổ Tư Ngọc nhảy lầu hai lần liên tiếp, đều là đi chân trần, nàng cũng không phải siêu nhân nên chân làm sao chịu nổi, nàng đi về ghế nằm ở phía sau, mang kính râm lật tạp chí.
Tạp chí thời trang mùa hè mới nhất, người mẫu ăn mặc phong tình vạn chủng.
Nàng không có hứng thú lắm, nhìn một chút, sau đó đi xem Hoắc Quân Nhàn chơi với chó con, đúng lúc Hoắc Quân Nhàn lại nhìn nàng, ánh mắt thâm dò từ đầu đến chân.
Tiểu Teddy cắn bóng đi tới, Hoắc Quân Nhàn không rảnh chơi với nó nên nó mới tìm nàng.
- Em là chó, tôi cũng là chó, mắc gì tôi phải chơi với em nhưng chủ nhân của em không chơi với tôi? - Cổ Tư Ngọc kiêu ngạo nói.
Nhưng Teddy không hiểu ý nàng. Cổ Tư Ngọc sủa một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Chó con ngốc nghếch, tôi là liếm cẩu của chủ nhân em."
Nói, nàng mỉm cười, cười nhạo mình rẻ tiền.
Khi Hoắc Quân Nhàn đi ngang, nàng lại sửa lại: "Con chó trung thành, tôi là con chó trung thành của chủ nhân."
Sau khi tưới hoa, Hoắc Quân Nhàn bước vào nhà, Cổ Tư Ngọc cũng không hứng thú ở bên ngoài nên theo vào cùng.
Hoắc Quân Nhàn cất ống nước, ném một cái hộp vào người nàng.
Bên trên là một chuỗi tiếng Pháp, trên hộp vẽ một hoa hồng, Cổ Tư Ngọc không biết một chữ nào nên dùng điện thoại tra thì mới biết thứ này là tinh dầu hoa hồng.
Chiếc hộp được đặt trên ghế sofa, Hoắc Quân Nhàn ôm Teddy ngồi một góc, cách xa Cổ Tư Ngọc.
Cổ Tư Ngọc đặt chân xuống đất, đá dép, nằm xuống, duỗi chân về phía trước cho đến khi đặt được lên đầu gối Hoắc Quân Nhàn phía bên kia, đá tiểu Teddy xuống, chiếm vị trí của nó.
- Lau chân cho tôi.
Chân này trắng trẻo, ngón chân tròn trịa, ngón cái sơn màu đỏ, gác lên chân của Hoắc Quân Nhàn.
Việc sơn móng khiến cho đôi chân nàng phá lệ hồng hào.
Nếu mà là chân khống thì thực sự muốn hung hăng nhéo mạnh một cái.
Hoắc Quân Nhàn đẩy ra hai lần, nàng đều ăn vạ Hoắc Quân Nhàn, một hai phải đặt trên người cô, còn nhẹ nhàng nhéo vào da thịt cô.
- Thật tuyệt tình, tôi vì chị mà nhảy lầu hẳn hai lần - Cổ Tư Ngọc nói xong, Hoắc Quân Nhàn vẫn không nhúc nhích.
Nàng thở dài, thu chân lại, dùng giọng điệu rất có ý, Hoắc Quân Nhàn liếc nhìn, lần này không đẩy ra mà nắm cổ chân nàng.
Cổ Tư Ngọc đắc ý cong môi, gối hai tay lên đầu.
Hoắc Quân Nhàn xoa xoa mắt cá chân nàng, hơi đau, Cổ Tư Ngọc rít một tiếng, động tác của cô liền nhẹ hơn nhiều.
Nàng nhìn Hoắc Quân Nhàn, Hoắc Quân Nhàn thực an tĩnh, giống như trăng rơi xuống nước, yên lạnh dừng một phương, không ai có thể quấy nhiễu cô.
Hoắc Quân Nhàn dùng khăn giấy lau mắt cá chân, mua bàn chân cùng với ngón chân nàng, nhẹ nhàng xoa, phục vụ một cách cẩn thận.
Cô đổ tinh dầu lên mu bàn chân Cổ Tư Ngọc, xoa bóp thêm lần nữa. Những ngón tay thon dài, dịu dàng, Cổ Tư Ngọc thoải mái đến rên rỉ.
Khi đổ tinh dầu ra có thể nghe thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa hồng, mu bàn chân rất lạnh, Hoắc Quân Nhàn xoa từ mu bàn chân đến cẳng chân của nàng.
Cái cảm giác này không giống như thoa tinh dầu mà giống ăn bớt, Cổ Tư Ngọc híp mắt nhìn Hoắc Quân Nhàn, chỉ thấy bộ ngực đầy đặn của cô, ha, một người vợ như này, bị ăn bớt bao nhiêu cũng chịu.
Cổ Tư Ngọc nhắm mắt, động tác của Hoắc Quân Nhàn quả thoải mái, nàng nhịn không được liền ngủ.
Đang lúc mơ mơ màng màng thì cảm giác lòng bàn chân ướt át.
Đó không phải cảm giác của ngón tay đang xoa bóp mà như là môi hôn đang lên bàn chân nàng.
Người phụ nữ này...
Thật là bất ngờ.
Cổ Tư Ngọc nghĩ đến khi cô khóc.
Hoắc Quân Nhàn là người phụ nữ hèn mọn, tận tình nhất nàng từng gặp.
Lông mi Cổ Tư Ngọc rung rung, nàng mở mắt, mơ hồ thấy Hoắc Quân Nhàn đang ngồi xổm trên sofa.
Thật ngứa.
Cổ Tư Ngọc hừ lạnh một tiếng, thu chân về, ngữ khí mạnh mẽ: "Được rồi, Hoắc Quân Nhàn."
Hoắc Quân Nhàn như nghe không hiểu tiếng người, tiếp tục tiến về phía trước.
Nàng bối rối mở mắt: "Hoắc Quân Nhàn, chị nhả ra...ngốc cẩu?"
Hai mắt Cổ Tư Ngọc mở to. Trước mặt nàng chỉ có một con Teddy màu trắng ngồi xổm trên sofa, hề hề lè lưỡi với nàng.
Trong phòng bếp, Hoắc Quân Nhàn đang cầm dao phay, không biết cô cắt cái gì mà đùng đùng, như đập vào trán Cổ Tư Ngọc.
- Đi đi, con có ngu ngốc đang động dục.
Chết tiệt, chết tiệt.
Teddy bị đá ra khỏi sofa, hét lên hai tiếng. Cổ Tư Ngọc vừa tức giận vừa xấu hổ, nhặt đôi dép trên mặt đất mang vào, đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ. Cổ Tư Ngọc nghe thấy âm thanh đó thì nhìn sang.
Hoắc Quân Nhàn ở trong bếp quay đầu nhìn nàng, lông mày cong lên, ánh mắt kiểu: Cổ Tư Ngọc, thật thú vị.
Thật à?
Cổ Tư Ngọc nghiến răng nghiến lợi, đi vào phòng bếp: "Chị vừa cười tôi."
Hoắc Quân Nhàn vẫn không nói gì, không đối đầu trực diện với nàng.
Cổ Tư Ngọc thấy có chút đáng ghét, nàng nhìn Hoắc Quân Nhàn, ánh mắt rơi vào vòng eo nhỏ nhắn của cô, vươn tay ôm lấy cô. Hoắc Quân Nhàn rõ ràng choáng váng, sững người.
Cô càng cư xử như vậy, Cổ Tư Ngọc càng thích cô, nếu ngốc cẩu kia dám trêu chọc nàng thì nàng sẽ tính hết lên chủ nhân của nó: "Sao chị không nói chuyện với tôi?"
Hoắc Quân Nhàn không trả lời, nhưng Cổ Tư Ngọc cảm thấy thái độ của cô đã dịu đi, không còn "không coi ai ra gì" xem nàng là không khí như trước.
Cổ Tư Ngọc cũng không phải người tốt gì. Hơn nữa cũng sẽ không bỏ cuộc khi chưa đạt được mục đích. Nàng tăng giọng, siết chặt tay, cố ý hỏi: "Chị có thấy hai ngày nay tôi biểu hiện tốt không?"
Hoắc Quân Nhàn vặn vẹo thân thể, bắt đầu vùng vẫy.
Cổ Tư Ngọc càng siết chặt, cảm giác ôm Hoắc Quân Nhàn rất tốt. Dáng người cô ấy rất tốt, đầy đặn, trên người còn có hương thơm, hương vị của sự thành thục. Đào chín vào mùa hè cũng không mê người như thế này làm cho nàng muốn ôm chặt hơn.
Cổ Tư Ngọc ngửi mùi hương kia, hạ giọng: "Tối nay chồng chị không ở nhà." Nàng đem chuyện không biết xấu hổ và vô liêm sĩ thuyết minh thật thoả đáng, tựa cằm lên vai Hoắc Quân Nhàn, nhìn mặt Hoắc Quân Nhàn, câu lấy gương mặt cô, ngang ngược nói: "Chó của chị làm như vậy với tôi, chị phải chịu trách nhiệm, phải để tôi hôn lại chị."
Sau đó, Hoắc Quân Nhàn nói với nàng gì đó.
Đây cũng là câu đầu tiên kể từ khi Cổ Tư Ngọc đến ngôi nhà này.
Hoắc Quân Nhàn nói: "Tránh ra."
____
Cổ Tư Ngọc: Không, không, không, chị càng vùng vẫy, tôi càng phấn khích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro